Tôi đăng ký một lớp học bơi đắt đỏ để tán soái ca.

Kết quả lần đầu xuống nước, tôi đã "cưỡi" phải HLV băng giá của mình.

"Cô chiếm tiện nghi của tôi à?"

Sau này, tôi cuối cùng cũng đợi được câu lạc bộ bơi của soái ca tuyển thành viên mới.

Trên poster lại ghi ba điều không nhận đầy sát khí:

【Người sợ nước cực độ, không nhận!】

【Không có kỹ năng cơ bản, không nhận!】

【Có ý định tấn công HLV, không nhận!】

Trời ơi, tôi sụp đổ rồi.

Định gọi điện than thở với HLV.

Nhưng soái ca đứng cạnh bỗng rung điện thoại trong túi quần...

**1**

Lộc Ngôn là soái ca khóa chúng tôi.

Cao ráo điển trai.

Mái tóc đen phong cách Nhật.

Phong cách ăn mặc khắc kỷ.

Quan trọng là da anh trắng muốt.

Mọi người vẫn gọi đùa anh là "soái ca da trắng sữa".

Nghe nói anh là chủ nhiệm câu lạc bộ bơi trường.

Đối với đứa không biết bơi như tôi, đây chẳng phải cơ hội ngàn vàng sao?

Tôi lập tức đăng ký lớp học bơi đắt đỏ gần trường.

"Lớp cơ bản, Hứa Niệm?"

HLV trước mắt trắng đến chói mắt.

Cơ bụng đủ làm tấm ván giặt đồ.

Chỉ có điều kính bơi to như mặt nạ Ultraman.

Hơi mất hứng.

"Vâng." Tôi gật đầu.

HLV liếc nhìn tôi, ra hiệu xuống nước.

Tưởng mình sẽ thành tiểu bạch long giữa sóng.

Hóa ra chỉ là cục chì đầu th/ai.

Nước vừa ngập ng/ực, nỗi hoảng lo/ạn vô cớ đã chiếm lấy n/ão tôi.

HLV cố gần lại hướng dẫn:

"Thả lỏng."

N/ão đã nhận được chỉ thị.

Nhưng cơ thể vẫn ở trạng thái "người lạ đừng làm phiền".

Chân tôi trượt một cái, cả người ngã ngửa ra sau!

Bản năng sinh tồn khiến tay tôi quờ quạng khắp nơi.

Cuối cùng cũng vớ được thứ gì đó chắc chắn.

Tôi bất chấp ấn mạnh xuống, đạp lên nhảy lên!

Khi tỉnh táo lại, tôi phát hiện mình đang ngồi vắt ngang hông HLV với tư thế cực kỳ phản cảm!

Cơ bụng HLV đã c/ứu mạng cún của tôi.

Hai chúng tôi đóng băng ở khu vực nước nông với tư thế kỳ quái.

C/ứu tôi!

Giả vờ ngất chìm có kịp không?

**2**

Thôi kệ.

Đằng nào cũng mất mặt rồi.

Chi bằng nằm thêm vài giây nữa.

Cảm giác tám múi này xứng đáng đồng tiền bát gạo.

Nếu soái ca là ánh trăng thanh đạm.

Thì HLV chính là hormone trong tầm tay.

Có giọng nói 3D vang vọng này, ai còn nhớ bức tranh tĩnh kia.

Nhưng cứ thế này mãi cũng không ổn.

Tôi định tìm cách trèo khỏi người HLV.

Chiếc kính bơi trên đầu anh bỗng bị tôi gi/ật tuột!

Tôi vô thức nhắm mắt.

Mở mắt ra, HLV đã quay lưng.

Chỉ để lại cho tôi gáy ướt nhẹp và đôi tai đỏ ửng.

"Cô chiếm tiện nghi của tôi à?"

"Buổi học tạm dừng."

**3**

HLV đeo lại kính, lên bờ gọn ghẽ.

Anh đưa tay ra.

Tôi lập tức đặt tay vào lòng bàn tay anh, cố ý cù nhẹ:

"Kéo chắc nhé~"

Tưởng mình đang câu cá, ai ngờ anh c/ắt luôn dây câu.

Khiến tôi uống thêm mấy ngụm nước bể mới lên được.

Tôi chạy theo anh, giọng the thé:

"HLV, lúc nãy em đùa thôi."

"Ừ." Anh đáp khẽ.

Tôi tiếp tục:

"HLV, học một buổi rồi mà chưa biết tên anh?"

"Cứ gọi tôi là HLV Lộc."

Lộc?

Sao cùng họ với soái ca trường tôi thế?

Chẳng lẽ số tôi phải đổ vào đàn ông họ Lộc?

Thấy tôi im lặng, anh hỏi:

"Sao thế?"

"Không có gì, chỉ là anh cùng họ với soái ca trường em."

Trước khi anh kịp phản ứng, tôi lẩm bẩm:

"Thực ra em học bơi cũng chỉ để tán soái ca thôi."

HLV bật cười như tức gi/ận.

"Con trai biết bơi thường không ưa gái m/ù bơi."

Sát thương không cao, nhưng s/ỉ nh/ục cực mạnh.

Thế là sao?

300k một buổi, uống nửa bể nước.

Còn bị HLV chèn ép tinh thần?

Tôi trông dễ b/ắt n/ạt lắm sao?

Nhưng tôi nhịn.

Vì khóa học không được hoàn.

Tôi như con sóc bị xích cạnh bể bơi.

Đành ngậm ngùi gặm hết ruộng dưa này.

Hơn nữa, tôi còn đợi học xong bơi để lộng lẫy xuất hiện trước mặt soái ca cơ mà!

"Em kết bạn Zalo anh nhé, tiện đặt lịch học."

"Lỡ sau này có gì không hiểu cũng dễ hỏi."

Anh nhíu mày, do dự mở mã QR đưa tôi.

Kết bạn xong, tôi vờ tò mò dò hỏi:

"À này, trường mình... có ai khác học bơi ở đây không anh?"

"Lỡ gặp người quen thì ngại lắm!"

Ngón tay anh lướt điện thoại khựng lại, không ngẩng đầu.

"Không, chỉ mình em thôi."

Chỉ mình em thôi!

Thế thì chẳng ai biết chuyện tôi luyện bơi trước để vào câu lạc bộ!

"HLV, em hỏi ngoài lề tí."

"Hử?"

"Bạn gái anh có gh/en khi anh... dạy con gái không ạ?"

Anh quay sang nhìn tôi.

"Không có bạn gái."

Tôi nén nụ cười đang nhếch mép.

Tán không được trăng ngà trên cao, thì vớt HLV quyến rũ bên cạnh.

Đối trọng rủi ro bị tôi chơi thông thạo rồi.

Chưa kịp mở miệng, anh đã đi về phía phòng thay đồ nam.

Tôi nheo mắt, tâm trạng như ánh nước lấp lánh trong bể.

Lấp lánh.

Lăn tăn.

**4**

Hành lang trường học.

Tôi lén lút chụp vai bạn cùng phòng Triệu Giai Giai: "Cậu thấy tớ với Lộc Ngôn có cửa không?"

Giai Giai thở dài:

"Lộc Ngôn từ nhỏ sống với bà, tính lạnh lùng lại giấu cảm xúc giỏi, con gái theo vài ngày là bỏ cuộc."

"Cậu thì hứng thú ba phút..."

"Hai người vô duyên."

"Cậu chỉ là nhất thời mê nhan sắc, nếu thực sự có được cậu ta, chưa chắc đã còn thích."

Nghe đến "mê nhan sắc", tôi bỗng phấn chấn:

"Này Giai Giai, HLV bơi hôm qua body đỉnh lắm, cơ ng/ực căng đầy! Bụng sáu múi cuồn cuộn!"

Cô bạn mặt biến sắc:

"Thật à? Còn hơn soái ca Lộc Ngôn trường ta?"

"Không so được, bụng Lộc Ngôn tôi đâu có thấy! Biết đâu chỉ vóc dáng trẻ con."

Tôi định cười to, ngoảnh lại thấy Lộc Ngôn đứng ngay sau lưng.

Chẳng lẽ cậu ta nghe hết rồi?

Hình tượng cô gái ngọt ngào trong mắt nam sinh trường tôi tan tành rồi!

Giả ch*t có kịp không?

Đang tưởng nam thần băng giá sẽ bỏ đi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Tin Vào Tình Yêu

Chương 23
Năm thứ ba ở bên cạnh Phó Trạch Xuyên, tôi mang thai. Tôi vui đến mức siết chặt tờ giấy siêu âm, định mang đến cho Phó Trạch Xuyên xem rồi hỏi khi nào anh cưới tôi. Nhưng ngay lúc ấy, trước mắt tôi chợt lướt qua từng dòng chữ lạnh lẽo như đạn bắn: [Haha, cái tên Omega pháo hôi này không lẽ nghĩ rằng mình có thai, thì công chính sẽ cưới cậu ta sao?] [Phó tổng ngày trước chọn cậu ta từ đầu chỉ để chọc tức thụ chính của chúng ta — người thừa kế chân chính ấy! Ở bên nhau lâu như vậy mà cậu ta vẫn chưa nhìn ra à, được nuông chiều từ bé, lớn lên quả nhiên đầu óc không được minh mẫn cho lắm...] [Ai mà thèm cưới một công cụ chỉ dùng để chọc tức vợ mình chứ? Nếu để công chính biết cậu ta có thai, bảo đảm cậu ta sẽ bị đánh cho sảy thai, rồi còn bị những Alpha khác chơi đến chết nữa cơ...]
325
9 Luôn Nhớ Cam Chương 7
12 Hội Ngộ Chương 45

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

[Thanh Xuyên] Từ Tiểu Tá Lĩnh Đến Nhiếp Chính Vương

Chương 441
Tá lĩnh là đơn vị cơ sở trong tổ chức Bát Kỳ của nhà Mãn Thanh, quản lý hộ khẩu, điền trạch, binh tịch, tố tụng của các kỳ nhân. Trong tổ chức Bát Kỳ, dù ngươi đứng hàng Tam công hay quan đến Tể tướng, khi thấy tá lĩnh nhỏ của nhà mình, cũng phải tỏ ra khách khí. Nghe nói, có một tá chủ xử lý tang sự, trong tá của ông ta có quan triều đình tam phẩm phải đốt giấy tang, ngồi trước nhà họ gõ trống tang để giúp đỡ nghênh đón. Aisin-Gioro Đức Hừ chính là một tiểu tá lĩnh như vậy... Ông là con trai thực tế trưởng tử của gia đình. Tại sao nói là thực tế? Bởi vì ba người anh và hai người chị trước ông đều không sống quá hai tuổi, nên đến ông, xếp hạng thứ tư, trở thành con trai thực tế trưởng tử, và hiện tại là con trai duy nhất. Có thể thấy ông được sủng ái. Từ họ 'Aisin-Gioro', có thể suy ra Đức Hừ là một tiểu tôn thất, nhưng thuộc loại cực kỳ sa sút. Cha ông, Aisin-Gioro Diệp Chuyên Cần, là con trai thứ trong nhà, nhà ngoại thấp, cha mất sớm, mẹ cả có con riêng nên không quan tâm đến ông. Diệp Chuyên Cần tự mình cũng không cầu tiến, cả ngày chơi bời lêu lổng, ham ăn biếng làm, là một tôn thất nhàn tản. Đáng tiếc, nhà họ đã sa sút từ lâu, có lẽ từ thời tằng tổ A Bái đã không đứng dậy được, truyền đến đời ông, trong nhà không có tiền nhàn rỗi để phung phí, chưa kể đến việc tặng lễ, nhờ quan hệ mưu cầu bổng lộc, nên chỉ có thể sống nghèo khổ cho đến chết. Nhưng ai ngờ ông sinh được một đứa con trai tốt? Tiểu nhi tử Đức Hừ, từ nhỏ đã có đầu óc kinh doanh phi phàm, nhờ kinh doanh của ông, không chỉ gia đình có tiền chi tiêu, mà còn có tiền nhàn rỗi để mua chức tá lĩnh trong công trung, từ Ngũ Kỳ Chính Lam Kỳ lên Tam Kỳ Tương Hoàng Kỳ, đây là một bước tiến dài! Đức Hừ dẫn theo các tiểu đồng trong tá lẻn lút qua các ngõ hẻm lớn nhỏ, nhận biết các cửa: đây là hẻm Vương đại nhân, đây là chùa Bách Rừng, đây là — ôi, phía trước không phải là Ung Hòa Cung, à không, là phủ Tứ Bối Lặc? PS: Nam chính cuối cùng trở thành nhiếp chính vương, nhưng trong thời kỳ Khang Hy, Ung Chính, Càn Long không có nhiếp chính vương, nên đây là lịch sử vô căn cứ, xin đừng khảo chứng. Đề cử kết thúc văn: 《Đi Đại Tần cho đại vương làm ruộng》《Thế tử đối với ta nhớ mãi không quên》《Hồng lâu chi cuộc sống xa hoa》, click vào chuyên mục để đọc. Bài này dự kiến vào V vào ngày 23 tháng 8 năm 2024, lúc đó sẽ có hơn vạn chữ cập nhật, hy vọng mọi người tiếp tục ủng hộ. Nội dung nhãn hiệu: Thanh xuyên, Lịch sử diễn sinh, Thăng cấp lưu, Trưởng thành, Nhẹ nhõm.
Ngôn Tình
Cổ trang
0