4
Tôi chẳng buồn để ý Ôn Ân có ở lại hay không, tôi vốn không cần ai chơi cùng.
Nhưng không hiểu sao, con bé bỗng dưng chẳng còn sợ tôi nữa, đôi mắt sáng long lanh nhìn tôi chằm chằm.
Tôi đi đâu, con bé lẽo đẽo theo đó.
Ban đầu, tôi thấy phiền phức vì con bé đi chậm, lúc nào cũng cần tôi phải đợi.
Nhưng dần dà, tôi lại thấp thỏm không biết con bé có còn đi theo mình không.
Khi tôi thi đỗ vào ngôi trường mà con bé không vào được, tôi vừa mong chờ, vừa lo lắng liệu con bé có xuất hiện bên cạnh tôi nữa không?
Lần này chắc con bé sẽ bỏ cuộc thôi?
Nhưng không, con bé đã đuổi kịp.
Thế là tôi lại tự hỏi, con bé có thể kiên trì được bao lâu?
Chắc chẳng bao lâu đâu nhỉ? Rồi tôi lại cô đơn thôi.
Nhưng con bé vẫn kiên trì ở bên tôi hết năm này qua năm khác.
Nhìn con bé chẳng màng bị thương chỉ để đuổi kịp tôi, những cảm xúc xa lạ trào dâng trong lòng tôi.
Giờ phút này, tôi chỉ c/ầu x/in ông trời, xin hãy để Ôn Ân ở bên tôi lâu thêm một chút nữa.
Tôi muốn Ôn Ân xuất hiện trong cuộc đời tôi.
5
Ôn Ân rất ngoan, con bé là đứa trẻ ngoan ngoãn nhất mà tôi từng gặp.
Còn tôi, tính tình tệ hại, khó bảo.
Hai đứa đứng cạnh nhau, thật không xứng chút nào.
Nhưng có hề gì, Ôn Ân là của tôi.
Từ năm tôi bảy tuổi đến năm mười tám, tôi và con bé luôn bên nhau.
Tôi chưa từng nghĩ cuộc sống không có con bé sẽ như thế nào.
Và tôi cũng không cho phép chuyện đó xảy ra.
Trên đời này, người có thể khiến tôi kiên nhẫn nghe theo, chỉ có con bé.
Ôn Ân lớn lên, những nét thiếu nữ ngày càng rõ rệt.
Còn tôi, lại nảy sinh những cảm xúc không nên có với con bé.
Tôi thấy mình thật đê tiện, một người trong sáng tốt đẹp như Ôn Ân, dù chỉ xuất hiện trong giấc mơ của tôi thôi, cũng là một sự xúc phạm đến con bé.
Vậy mà Ôn Ân ngốc nghếch của tôi vẫn tin rằng, bản chất tôi là lương thiện.
Nhưng con bé đâu biết, nếu không có tôi ngăn cản, có lẽ con bé đã yêu rồi.
Tôi hèn hạ đến mức vứt hết những bức thư tình mà đám con trai định gửi cho Ôn Ân vào sọt rác.
Ánh mắt tôi u ám, vô cảm nhìn những lá thư đó.
Không ai được phép cư/ớp con bé khỏi tôi.
Tôi chỉ có Ôn Ân, nơi nào cũng không phải là nhà của tôi cả.
6
Nhưng tôi không ngờ, Ôn Ân cũng sẽ rời xa tôi.
Khi biết con bé đã thi vào một trường đại học khác mà giấu tôi, tim tôi như muốn vỡ tan.
Tôi sắp mất Ôn Ân thật sao?
Tôi mất hết lý trí, gọi hết cuộc điện thoại này đến cuộc khác.
Khi nhìn thấy dấu chấm than màu đỏ, tim tôi như ngừng đ/ập, tay r/un r/ẩy dữ dội.
Ôn Ân không cần tôi nữa rồi.
Tại sao Ôn Ân lại không cần tôi chứ?
Có phải tôi đã làm gì khiến con bé gi/ận không?
Dù không thể hiểu nổi lý do, tôi vẫn không thể từ bỏ Ôn Ân.
Vậy nên tôi đã không đến trường nhập học, mà lặn lội đến trường của con bé trong đêm.
Bốn giờ sáng, trời tối đen như mực.
Tôi đợi ở cổng trường đến khi trời sáng, hình như cả hàng mi cũng ướt đẫm.
Hôm đó, có rất nhiều người đến trường nhập học, tôi hòa vào dòng người đi vào.
Tôi thong thả dạo bước trong khuôn viên trường, cảnh quan ở đây rất đẹp, chắc chắn Ôn Ân sẽ thích.
Thư viện rất lớn, phòng thí nghiệm cũng hiện đại, đội ngũ giảng viên thì hùng hậu.
Đây quả là một ngôi trường tốt, Ôn Ân đã chọn đúng.
Vừa đi vừa ngắm, tôi thấy Ôn Ân ở sân vận động của trường.
Con bé đang đi dạo với bạn cùng phòng mới quen.
Con bé hôm nay thật khác, ở nơi xa lạ này, con bé hoạt bát, dũng cảm và cởi mở hơn hẳn.
Con bé cười tươi rói, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Con bé như một mặt trời nhỏ vậy.
Nhìn Ôn Ân như thế, tôi không thể bước thêm bước nào nữa.
Tôi như một ông bố già, đứng từ xa dõi theo con bé, trong lòng trào dâng niềm vui khôn tả.
Tôi không muốn làm phiền con bé, chỉ lặng lẽ m/ua vé xe về.
Ôn Ân của tôi đang rất vui vẻ, con bé thích nơi này.
Còn tôi, không thể ích kỷ đến mức chất vấn con bé được.
Con bé có quyền lựa chọn, và niềm vui của con bé là điều quan trọng nhất.
7
Nhưng những ngày không có Ôn Ân thật khó khăn.
Ngày nào tôi cũng thức dậy mà không biết phải làm gì.
Tôi không biết phải sống thế nào khi không có con bé bên cạnh.
Rõ ràng hồi nhỏ tôi vẫn luôn một mình, tại sao bây giờ lại không thể?
Tôi vẫn theo thói quen đi m/ua bánh kem nhỏ, m/ua những chiếc bánh mà Ôn Ân thích ăn.
Thấy thứ gì hay ho, tôi cũng muốn m/ua, vì tôi biết Ôn Ân nhất định sẽ thích.
Nhưng con bé đâu còn ở bên cạnh tôi nữa.
Những thói quen nhỏ nhặt đó, mỗi ngày đều tà/n nh/ẫn hành hạ tôi.
Tôi không biết con bé có ngoan ngoãn sấy tóc sau khi gội đầu không, con bé lúc nào cũng lười sấy tóc, nhỡ bị cảm lạnh thì sao?
Con bé tính tình hiền lành như vậy, lỡ bị ai b/ắt n/ạt thì phải làm sao?
Nỗi lo lắng và nhớ nhung cứ thế chất chồng trong đêm khuya.
Tôi sắp phát đi/ên lên mất rồi.
8
Tôi là một người kiêu ngạo, ai đã rời bỏ tôi thì tôi sẽ không bao giờ để ý đến, chứ đừng nói đến chuyện níu kéo.
Nhưng Ôn Ân thì khác.
Con bé là của tôi.
Tôi nhớ con bé.
Tôi quyết định quay lại học, để được ở gần con bé hơn.
Nếu tôi ngoan ngoãn nghe lời, liệu Ôn Ân có nhìn tôi thêm một lần nữa không?
—Hết—