Kẻ Thù Một Đời Tần Như Ngọc

Chương 2

12/12/2025 09:33

Tần Như Ngọc vừa tô màu xanh lam vừa lẩm bẩm.

"Ừm."

"Mẹ tớ tuy không nói, nhưng thật ra bà cũng rất không hài lòng về tớ." Giọng cô ấy rất khẽ.

"Tưởng Sâm Sâm, ba mẹ cậu chắc chắn sẽ không nói cậu như vậy đâu nhỉ?"

Tớ dừng tay, "Cậu im đi được không!"

Tần Như Ngọc lập tức c/âm bặt, mắt mở to nhìn tớ đầy sợ hãi.

Tớ gh/ét Tần Như Ngọc nhất!

Tớ ném phấn xuống bàn, quay đầu chạy khỏi lớp.

Tớ không biết ba mẹ mình giờ thế nào.

Họ đi làm xa từ khi tớ còn rất nhỏ.

Trong ký ức của tớ, giọng nói mệt mỏi của họ qua điện thoại lúc nào cũng: "Sâm Sâm nghe lời ông bà nhé."

"Học chăm vào, Tết ba mẹ sẽ về."

Khi đi ngang qua lớp học, tớ thấy dì của Phó Thiếu Niệm đang ngồi ở chỗ của mình.

Phó Thiếu Niệm là hàng xóm, hai đứa lớn lên cùng nhau.

Dì Phó đã thay tớ đi họp phụ huynh mấy năm liền.

Ban nãy dì còn hứa sau họp sẽ dẫn tớ đi ăn bánh trứng, nhưng giờ tớ chỉ muốn chạy thẳng về nhà.

Tớ vịn vào cửa thở dốc, mồ hôi trên trán nhễ nhại.

Lau vệt nước trên mặt, lưỡi chạm vị mặn chát.

Thật chán.

Khi tớ đạt hạng nhất họ không về.

Giờ chỉ được hạng nhì, họ càng chẳng thèm quan tâm.

Tớ ngồi thụp xuống bậc thềm, cố kìm tiếng nấc.

"Đừng khóc nữa."

Chiếc bánh trứng nóng hổi bỗng xuất hiện trước mặt.

Phó Thiếu Niệm đứng đó, đưa bánh về phía tớ.

Tớ cầm lấy chiếc bánh rồi dúi mặt vào bụng cậu ta.

Bàn tay vụng về của cậu ta xoa lên đầu tớ.

"Dì tớ bảo cậu ăn lúc còn nóng."

### 4

Tớ thực sự không muốn gặp lại Tần Như Ngọc.

Tin tốt là sắp nghỉ hè, khỏi phải đến trường.

Tin x/ấu là cô ta bắt đầu xuất hiện ở nhà Phó Thiếu Niệm mỗi ngày.

Nhà cậu ta mở bể bơi.

Tần Như Ngọc đăng ký lớp học hè ở đó.

Thế là Phó Thiếu Niệm xung phong làm tình nguyện viên.

Tớ phát tờ rơi ngoài cổng, cậu ta dạy lũ trẻ tập bơi ếch.

Cả hai cùng ngoái lại khi Tần Như Ngọc mặc đồ bơi liền thân nhảy xuống nước.

Da cô ta trắng sáng như trăng non.

Tớ đọc bài tiếng Anh bên cửa sổ, Tần Như Ngọc thò đầu ra cười:

"Đọc tiếng Anh phải coi cả câu chứ không phải từng từ riêng lẻ."

Tớ liếc cô ta, "Giỏi thì cậu đọc thử đi, đây là bài đại học đấy."

Tần Như Ngọc ngượng ngùng rụt cổ lại.

Hôm sau, Phó Thiếu Niệm đưa tớ chiếc MP3.

"Tần Như Ngọc nhờ chuyển cho cậu."

Tớ cầm lên, "Sao cô ấy không tự đưa?"

Cậu ta gãi đầu, "Chắc vì cô ấy hay ăn cơm nhà tớ?"

Tớ gi/ật nảy người.

"Không phải chỉ mình tớ mới được ăn cơm nhà cậu sao!"

Cậu ta lùi một bước, "Dì tớ thấy hai cậu nói chuyện, tưởng là bạn thân."

Tớ xông vào tìm Tần Như Ngọc.

"MP3 này của tớ rồi nhé!"

Cô ta gật đầu, "Vốn là tặng cậu mà."

Tay vò vạt áo, "Hôm trước chuyện ba mẹ cậu... tớ xin lỗi."

Tớ im lặng một lúc.

"Thôi được rồi."

Tớ và Tần Như Ngọc cùng nghe MP3.

Giọng đọc trong máy khác hẳn băng cát-sét ở lớp.

"Người nước ngoài thật sự nói thế này?"

Tần Như Ngọc gật đầu rồi đọc thử một đoạn.

Tớ mải mê tập theo, dán cao dở cũng bật MP3 nghe.

Dì Phó bảo: "Cô ấy nói chưa chắc đã đúng."

Tớ dậm chân: "Chắc chắn đúng! Ba mẹ cô ấy toàn nói tiếng Anh mà!"

Dì cười xoa đầu tớ: "Nhưng Sâm Sâm của dì cũng giỏi lắm rồi."

Tớ hơi mềm lòng, định ra bể bơi làm lành với Tần Như Ngọc.

Nhưng qua cửa kính, tớ thấy cô ta và Phó Thiếu Niệm đang cười nói bên bờ nước.

Tớ như kẻ tr/ộm đứng rình trong bóng tối, lòng đầy bực bội.

Tớ thích Phó Thiếu Niệm trước mà!

Vì cậu ta luôn chăm sóc tớ từ bé.

Cậu ta chạy nhanh nhất lớp, dáng cao như cây sồi.

Liệu Tần Như Ngọc cũng thích cậu ta?

Tớ không tha thứ cho cô ta được. Tớ vẫn sẽ gh/ét Tần Như Ngọc!

### 5

Hết hè, tớ đã thuộc làu mọi bài trong MP3.

Ngày khai giảng, trường rộn ràng tin trường quân sự tuyển phi công dự bị.

Phó Thiếu Niệm là người đầu tiên đăng ký.

Tớ đứng nhìn đám con trai xếp hàng, lòng nóng như lửa đ/ốt.

Tớ chạy nhanh, hít xà giỏi, mắt cũng tinh tường lắm.

Tần Như Ngọc từ xa vẫy tay, tớ cố tình quay đi.

"Tưởng Sâm Sâm định đăng ký à? Họ chỉ nhận con trai thôi."

Tớ bĩu môi: "Tớ có thích làm phi công đâu, cực khổ lắm."

Đứa bạn cười khúc khích: "Có Phó Thiếu Niệm là đủ rồi. Bạn trai phi công cũng oách lắm đó."

Mắt tớ chợt sáng lên.

Phải nhỉ!

Một cảm giác kỳ lạ chạy qua ng/ực nhưng tớ phớt lờ nó đi.

Tớ ôm cặp đợi Phó Thiếu Niệm ra.

"Sao cậu chưa về?"

Cậu ta ngạc nhiên nhìn tớ.

Hầu hết đã bị loại, chỉ còn cậu ta trụ lại đến phút chót.

Sân trường vắng lặng dưới ánh hoàng hôn.

Tớ ngẩng mặt lên: "Tớ thích cậu."

Phó Thiếu Niệm sững sờ, đưa tay sờ trán tớ:

"Cậu bị sốt à?"

Tớ phẩy tay cậu ta ra: "Tớ nói thật đấy!"

Cậu ta thở dài: "Nhưng... tớ thích Tần Như Ngọc."

Tớ biết ngay mà!

Tần Như Ngọc! Cậu là kẻ th/ù không đội trời chung của tớ!

Tớ đ/á Phó Thiếu Niệm một cái, hét lên: "Cậu cũng phản bội tớ!" rồi chạy đi.

Vấp phải đúng kẻ th/ù đang đứng đó.

Tần Như Ngọc lắp bắp: "Cậu... quên vở bài tập, tớ định mang về cho..."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thân Nhập Cuộc, Đôi Bên Chìm Đắm

Chương 17
Tôi và em gái là con dâu nuôi từ bé mà ông trùm Cảng Thành chọn cho hai người con trai của ông ta. Tôi đi theo nhị thiếu gia hiền hòa, lễ độ; còn em gái tôi thì đi theo đại thiếu gia - kẻ nổi tiếng b/ạo ngược và trăng hoa. 20 năm ở bên cạnh, tôi chắn cho nhị thiếu gia mười chín lần nguy hiểm đến tính mạng, những v/ết thư/ơng nhỏ thì kể không xuể. Chỉ cần anh lên tiếng, dù là dao núi hay biển lửa, tôi cũng lao vào không hề chớp mắt. Anh thích sự trung thành của tôi, nhưng chưa từng để tôi phục vụ hay đến quá gần. Tôi cứ nghĩ anh gh//ét những vết sẹ/o đầy trên người tôi, nên chưa bao giờ dám vượt ranh giới. Rồi một vụ t/ai nạ//n giao thông xảy ra, đại thiếu gia ch//ết cháy trong biển lửa. Đêm tôi đến giữ linh, tận mắt nhìn thấy nhị thiếu gia ôm lấy em gái tôi – toàn thân đều là vết thương và thành kính hôn lên từng vết s/ẹo của cô ấy. “Những năm qua em chịu khổ rồi. Cuối cùng anh cũng có thể đường đường chính chính ở bên em.” Thì ra, người anh luôn giữ mình vì… là em gái tôi. Đêm ấy, anh nhìn tôi và nói: “Em ấy đã bị anh cả tr/a t//ấn lâu như vậy rồi, làm sao có thể để em ấy giữ tiết thờ chồng nữa? Em làm thay đi. Nhiệm vụ này còn dễ hơn mấy lần em suýt ch//ết trước đây, đúng không?” Tôi đồng ý. Xem như đây là lần cuối cùng tôi tuân lệnh anh. Không ngờ, ngay ngày thứ hai tôi “giữ lễ quả phụ”… đại thiếu gia lại trở về.
12.49 K
3 Vòng luẩn quẩn Chương 47
8 Ăn 2 Lương Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm