Bạn đang kinh doanh gì?

Chương 11

11/12/2025 11:03

Nhìn khuôn mặt tái mét của Hà Thanh, tôi thực sự không thể hiểu nổi: "Tại sao cậu lại muốn trở thành em gái mình? Tại sao phải gi*t cô ấy chỉ để chiếm đoạt cuộc đời của cô ấy? Sống cuộc sống vốn thuộc về mình không tốt sao?"

"Không tốt chút nào!"

Hà Thanh gào lên, mắt đỏ ngầu quát vào mặt tôi: "Cậu hiểu cái gì chứ? Cậu biết gì không?!"

"Cậu không thể tưởng tượng nổi tôi đã sống thế nào trong nhà này. Từ nhỏ đến lớn, hễ có Hà Lan là mọi người chẳng bao giờ nhìn thấy tôi! Tôi mãi mãi sống dưới cái bóng của cô ấy! Không bao giờ được công nhận!!"

"Tôi không cam tâm, tôi cố gắng gấp đôi, học hành gấp đôi chỉ để vượt qua cô ấy trong kỳ thi cao khảo. Nhưng rồi... nửa tháng trước ngày thi, Hà Lan học cách đi xe đạp và nhất định đèo tôi. Kết quả là cả hai đứa ngã xuống mương thoát nước. Cổ tay tôi bị thương, đ/au đến mức không thể nắm ch/ặt tay lại."

Nước mắt Hà Thanh chảy dài trên gò má, đó là sự phẫn nộ, h/ận th/ù, và cả nỗi tiếc nuối cho chính mình:

"Vậy mà kỳ thi cao khảo sắp đến rồi! Tôi uống th/uốc giảm đ/au, tiêm th/uốc tê, cắn răng chịu đựng bước vào phòng thi. Kết cục vẫn không viết xong bài vì quá đ/au, mất hẳn bốn mươi điểm! Bố mẹ không cho tôi thi lại, tôi đành phải vào cái trường tồi tàn này học tiếng Tây ba lăng nhăng!"

"Cậu nghĩ tôi không thể không h/ận Hà Lan sao? Chính cô ấy đã h/ủy ho/ại tương lai và cuộc đời tôi! Tại sao tương lai cô ấy lại rực rỡ? Tại sao tương lai tôi phải ch/ôn vùi trong cái mương thoát nước ấy chỉ vì sự ng/u ngốc của cô ta?!"

Hà Thanh thở ra một hơi dài r/un r/ẩy, từ từ nở nụ cười: "Vì vậy tôi muốn sống cuộc đời của cô ấy. Cô ấy khiến tương lai tôi khổ sở, thì hãy đem tương lai của cô ấy đền bù cho tôi."

"Dù sao chúng tôi là chị em sinh đôi, mọi thứ đều phải giống nhau. Vậy nên cuộc đời tôi đáng lẽ phải như Hà Lan, bằng phẳng trôi chảy, rực rỡ tươi sáng."

Ngay khi Hà Thanh vừa dứt lời, cửa phòng ký túc xá bị đạp mạnh mở ra. Hạ Trưng dẫn cảnh sát xông vào, lập tức kh/ống ch/ế cô ta.

Kỳ thực Hà Thanh cũng không phản kháng, có lẽ cuộc sống của một học sinh ưu tú quá mệt mỏi. Nếu không, cô đã không trở về nơi quen thuộc này, nghe lại những bản nhạc tiếng Tây quen thuộc để thư giãn.

Vì thế lúc bị bắt, gương mặt cô trống rỗng với vẻ bình thản của kẻ đã buông xuôi tất cả.

"Kiều Vãn!"

Hạ Trưng vội chạy đến xem tình hình tôi: "Em không sao chứ?!"

Tôi rút điện thoại từ túi lắc lắc: "Em ổn mà, anh chẳng đã nghe hết rồi sao?"

Hạ Trưng thở phào nhẹ nhõm, rồi gõ nhẹ lên đầu tôi: "Cũng không đến nỗi ng/u lắm, còn biết gọi điện cho anh."

Tôi nhăn mặt làm trò: "Em thông minh lắm đấy nhé! Hung thủ thật sự cũng bị em tìm ra nè!"

Hạ Trưng lại giơ tay định gõ: "Còn dám nói! Đã biết ai là hung thủ mà còn dám ở riêng một phòng? Lẽ ra em phải ra ngoài báo anh, anh đâu để cô ta chạy thoát?!"

Tôi vội nắm lấy tay anh: "Thôi mà thôi mà, em biết lỗi rồi! Đừng gõ nữa! Càng gõ càng ng/u đấy!"

Hạ Trưng thở dài, ôm ch/ặt tôi vào lòng: "Không gõ nữa, nhưng từ nay về sau em không được hù anh nữa. Khó khăn lắm mới có được cô bạn gái, anh phải nâng niu chiều chuộng chứ."

Trái tim tôi bỗng tràn ngập thứ gì đó ngọt ngào khó tả. Tôi ôm ch/ặt lấy anh, dụi đầu vào cổ anh: "Em biết rồi, cảnh sát Hạ."

Tôi sẽ rất cẩn thận, cũng sẽ trân trọng bản thân mình.

Bởi mỗi người chúng ta chỉ có một cuộc đời, đ/ộc nhất vô nhị và rực rỡ như ánh dương.

【HẾT】

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thân Nhập Cuộc, Đôi Bên Chìm Đắm

Chương 17
Tôi và em gái là con dâu nuôi từ bé mà ông trùm Cảng Thành chọn cho hai người con trai của ông ta. Tôi đi theo nhị thiếu gia hiền hòa, lễ độ; còn em gái tôi thì đi theo đại thiếu gia - kẻ nổi tiếng b/ạo ngược và trăng hoa. 20 năm ở bên cạnh, tôi chắn cho nhị thiếu gia mười chín lần nguy hiểm đến tính mạng, những v/ết thư/ơng nhỏ thì kể không xuể. Chỉ cần anh lên tiếng, dù là dao núi hay biển lửa, tôi cũng lao vào không hề chớp mắt. Anh thích sự trung thành của tôi, nhưng chưa từng để tôi phục vụ hay đến quá gần. Tôi cứ nghĩ anh gh//ét những vết sẹ/o đầy trên người tôi, nên chưa bao giờ dám vượt ranh giới. Rồi một vụ t/ai nạ//n giao thông xảy ra, đại thiếu gia ch//ết cháy trong biển lửa. Đêm tôi đến giữ linh, tận mắt nhìn thấy nhị thiếu gia ôm lấy em gái tôi – toàn thân đều là vết thương và thành kính hôn lên từng vết s/ẹo của cô ấy. “Những năm qua em chịu khổ rồi. Cuối cùng anh cũng có thể đường đường chính chính ở bên em.” Thì ra, người anh luôn giữ mình vì… là em gái tôi. Đêm ấy, anh nhìn tôi và nói: “Em ấy đã bị anh cả tr/a t//ấn lâu như vậy rồi, làm sao có thể để em ấy giữ tiết thờ chồng nữa? Em làm thay đi. Nhiệm vụ này còn dễ hơn mấy lần em suýt ch//ết trước đây, đúng không?” Tôi đồng ý. Xem như đây là lần cuối cùng tôi tuân lệnh anh. Không ngờ, ngay ngày thứ hai tôi “giữ lễ quả phụ”… đại thiếu gia lại trở về.
12.49 K
3 Vòng luẩn quẩn Chương 47
8 Ăn 2 Lương Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm