Chỉ là hắn không mở được.

Bởi hắn không biết mật khẩu.

Tôi đứng bên lạnh lùng nhìn Chu Kỳ lần lượt nhập ngày sinh của bản thân, rồi đến sinh nhật tôi, cuối cùng là ngày kỷ niệm kết hôn.

Kết quả là tất cả đều sai, khiến Chu Kỳ tức gi/ận muốn đ/ập nát điện thoại của tôi.

"Mật khẩu rốt cuộc là gì?"

Chu Kỳ gầm lên với tôi: "Hạ Sơ, anh chưa bao giờ đ/á/nh phụ nữ, đừng bắt anh ra tay!"

"Mau nói mật khẩu cho anh!"

Tôi lùi lại hai bước, giãn cách an toàn với Chu Kỳ.

Nhìn biểu cảm méo mó của hắn, tôi chép miệng: "X/ấu xí."

Chu Kỳ sững người, sau đó gào thét: "Hạ Sơ!"

"Ồn ào." Tôi lại chép miệng, thản nhiên nói: "Tai tôi không đi/ếc, nói chuyện bình thường được không?"

"Hơn nữa, bây giờ là anh đang c/ầu x/in tôi, không phải tôi c/ầu x/in anh."

Chu Kỳ r/un r/ẩy tức gi/ận, siết ch/ặt chiếc điện thoại trong tay: "Rốt cuộc em muốn thế nào?"

Tôi khoanh tay trước ng/ực, bình thản đáp:

"Cầu người thì phải có thái độ cầu người."

Xã hội này đâu phải ai hét to thì nghe theo.

Mặt Chu Kỳ căng cứng, ánh mắt như muốn x/é x/á/c tôi thành nghìn mảnh.

Nhưng tôi chẳng sợ chút nào, liếc nhìn đồng hồ rồi lạnh lùng nói: "Sắp hết hai phút rồi.

"Anh x/á/c định không cầu tôi sao?"

Thời gian thu hồi tin nhắn sắp hết.

Chu Kỳ vẫn cố dùng tiếng quát ép tôi nhượng bộ, buộc tôi đưa mật khẩu.

Đôi lúc tôi thực sự không hiểu đầu hắn đang nghĩ gì.

"Chu Kỳ!" Trần Viên đỏ mắt gọi tên hắn.

Chỉ một tiếng gọi khiến Chu Kỳ như bị rút hết sinh lực.

Hắn nhìn sâu vào Trần Viên, rồi như hạ quyết tâm, quỳ sụp xuống trước mặt tôi: "Hạ Sơ, anh c/ầu x/in em nói mật khẩu."

"Em cứ trách anh, đ/á/nh anh, m/ắng anh đều được, anh nhận hết. Nhưng mọi chuyện không liên quan đến A Viên."

"Cô ấy đang mang th/ai, xem trên mặt đứa bé vô tội trong bụng cô ấy, làm việc tốt đi, anh van em."

Chu Kỳ nói đến mức tự làm mình cảm động, đỏ cả mắt.

Trần Viên cũng quay lưng lau vội khóe mắt.

Hai người họ bày ra vẻ mặt khổ sở như vừa trải qua nỗi nhục lớn.

Khiến tôi trông như kẻ x/ấu xa tày trời.

Nhưng rõ ràng, tôi mới là nạn nhân.

Tôi cúi mắt, lặng lẽ nhìn Chu Kỳ đang quỳ dưới chân.

Ánh mắt chạm nhau, tôi thong thả nói: "Mật khẩu điện thoại tôi là ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta."

Chu Kỳ nhíu mày: "Không đúng, anh vừa nhập ngày kỷ niệm rồi, báo sai mà."

"Tôi chưa từng nói dối." Tôi thở dài:

"Chu Kỳ, mật khẩu của tôi đúng là ngày kỷ niệm kết hôn."

Chu Kỳ nghi ngờ, nhanh tay nhập dãy số 0708. Điện thoại vẫn báo lỗi. Mặt hắn tối sầm: "Em lừa anh?"

"Không." Tôi bình tĩnh đối diện ánh mắt cáo buộc: "Anh nhầm ngày rồi."

"Ngày kỷ niệm của chúng ta là 0709."

"Còn ngày 7 tháng 8 là sinh nhật của cô đồng nghiệp bụng bầu kia."

Chu Kỳ khựng lại.

Ngẩng đầu lên với ánh mắt hoảng lo/ạn không che giấu.

08

"Không thể nào..."

Chu Kỳ vội nhập dãy số mới.

Khi màn hình điện thoại mở khóa, hắn đờ đẫn như tượng gỗ.

Tôi biết, hắn đã nhớ ra.

Tôi không nói dối.

Ngày kỷ niệm của chúng tôi đúng là ngày 9.

Còn sinh nhật Trần Viên trùng ngay trước đó một ngày.

Hai ngày quá gần nhau.

Chu Kỳ đã nhầm lẫn.

Tôi vẫn nhớ như in, ngày 8 hôm ấy tôi dặn hắn về sớm.

Chu Kỳ ngập ngừng đáp: "Tối nay đồng nghiệp sinh nhật, cả phòng đi liên hoan, anh về muộn, em đừng đợi."

Lúc ấy tôi chẳng nghi ngờ, dặn dò xong còn hôn lên má hắn tiễn hắn đi.

Cho đến tối, khi tôi đến tiệm làm tóc quen.

Bắt gặp Chu Kỳ ôm bó hồng 99 đóa đỏ thắm ở ngã tư.

Tôi nhận ra hắn, nhưng Chu Kỳ vì ôm bó hoa quá lớn nên chẳng thấy tôi.

Tôi lặng lẽ đi theo, nhìn hắn bước vào nhà hàng sang trọng.

Nhìn hắn đỏ mặt tặng hoa cho Trần Viên đã đợi sẵn, ân cần trao quà tự tay chuẩn bị.

Tôi đứng ngoài cửa kính, thấy rõ nét mặt kinh ngạc của Trần Viên khi mở hộp quà. Thấy Chu Kỳ thân mật đeo dây chuyền cho cô ta rồi mãn nguyện mỉm cười.

Tôi nhìn họ vai kề vai dạo bờ sông, lưu luyến chia tay.

Nhìn Chu Kỳ hút hai điếu th/uốc dưới lầu rồi bực bội lên phòng.

Đêm đó, tôi không nói gì, không hỏi gì.

Chu Kỳ lại không nhịn được, ném cho tôi bộ dưỡng da.

Tôi ngừng tay hỏi: "Sao m/ua cái này?"

"Quà kỷ niệm."

Chu Kỳ nằm dài lướt điện thoại, không ngẩng mặt đáp: "Em không bảo đồ dưỡng da sắp hết sao? Anh m/ua tặng em bộ mới."

Nói xong thấy tôi im lặng lâu, hắn ngước lên cười toe toét: "Sao không nói gì? Mừng đến phát ngốc à?"

"À, hôm nay công việc bận quá, không kịp về ăn tối cùng em. Lỗi của anh, mai anh đưa em đi ăn bù nhé?"

Tôi gượng gạo cười, cúi mặt đáp khẽ: "Ừ."

Nhưng lúc ấy, mới là năm đầu kết hôn.

Đáng lẽ phải là những ngày nồng nàn.

Chu Kỳ lại nhầm ngày kỷ niệm.

Hắn tưởng chúng tôi cưới nhau ngày 8.

Ngày 8 ấy, rốt cuộc hắn chọn ở bên Trần Viên, hay bên tôi?

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thân Nhập Cuộc, Đôi Bên Chìm Đắm

Chương 17
Tôi và em gái là con dâu nuôi từ bé mà ông trùm Cảng Thành chọn cho hai người con trai của ông ta. Tôi đi theo nhị thiếu gia hiền hòa, lễ độ; còn em gái tôi thì đi theo đại thiếu gia - kẻ nổi tiếng b/ạo ngược và trăng hoa. 20 năm ở bên cạnh, tôi chắn cho nhị thiếu gia mười chín lần nguy hiểm đến tính mạng, những v/ết thư/ơng nhỏ thì kể không xuể. Chỉ cần anh lên tiếng, dù là dao núi hay biển lửa, tôi cũng lao vào không hề chớp mắt. Anh thích sự trung thành của tôi, nhưng chưa từng để tôi phục vụ hay đến quá gần. Tôi cứ nghĩ anh gh//ét những vết sẹ/o đầy trên người tôi, nên chưa bao giờ dám vượt ranh giới. Rồi một vụ t/ai nạ//n giao thông xảy ra, đại thiếu gia ch//ết cháy trong biển lửa. Đêm tôi đến giữ linh, tận mắt nhìn thấy nhị thiếu gia ôm lấy em gái tôi – toàn thân đều là vết thương và thành kính hôn lên từng vết s/ẹo của cô ấy. “Những năm qua em chịu khổ rồi. Cuối cùng anh cũng có thể đường đường chính chính ở bên em.” Thì ra, người anh luôn giữ mình vì… là em gái tôi. Đêm ấy, anh nhìn tôi và nói: “Em ấy đã bị anh cả tr/a t//ấn lâu như vậy rồi, làm sao có thể để em ấy giữ tiết thờ chồng nữa? Em làm thay đi. Nhiệm vụ này còn dễ hơn mấy lần em suýt ch//ết trước đây, đúng không?” Tôi đồng ý. Xem như đây là lần cuối cùng tôi tuân lệnh anh. Không ngờ, ngay ngày thứ hai tôi “giữ lễ quả phụ”… đại thiếu gia lại trở về.
12.49 K
3 Vòng luẩn quẩn Chương 47
8 Ăn 2 Lương Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm