Người ta ngủ, tôi giải đề. Người ta đ/á/nh bóng, tôi học từ vựng.
Tôi biết, thứ chảy từ ngòi bút không phải mực, mà là mồ hôi và m/áu của các chị.
Khi nhận giấy báo đỗ đại học trọng điểm tỉnh, nhà tôi chẳng một tiếng reo.
Nụ cười các chị nở trên môi, nhưng đôi mắt chất chồng lo âu - thứ tôi đã đủ lớn để nhận ra.
Chi phí đại học cao gấp bội phổ thông.
Chị cả vỗ vai tôi: "Cứ đi. Tiền đã có các chị."
Tôi lên tàu đi tỉnh với tâm trạng nghẹn đắng.
Ba lô nhét đầy đồ ăn chị gói, cùng xấp tiền lẻ đủ đóng học kỳ đầu.
Đại học như thế giới khác.
Bạn bè ăn mặc thời thượng, bàn luận phim mới, xài walkman đắt tiền.
Còn tôi - kẻ duy nhất trong ký túc xá tính toán từng bữa cơm bình dân.
Nhưng lạ thay, ngày mùng Một hàng tháng, tài khoản tôi luôn nhận đúng số tiền vừa đủ.
Không dư dả, nhưng đủ sống, thỉnh thoảng m/ua sách cũ hay chia đôi hóa đơn liên hoan.
Tôi thành "phú ông vô hình" trong mắt bạn bè.
Áo quần bạc màu nhưng chẳng bao giờ ăn nhờ ở đậu. Tiếng xì xào "keo kiệt", "giả nghèo" tôi mặc kệ.
Mùa đông năm hai, tôi cần bộ vest dự thi học thuật.
Gọi điện cho chị hai, ấp úng xin thêm 200.
"Để chị ba chuyển cho." - Giọng chị hai chùng xuống.
Hôm sau, tài khoản nhận 500 kèm lời nhắn: "M/ua đồ tử tế."
Bất an dâng trào, tôi đón tàu đứng về quê đêm ấy.
Lúc tôi về tới cổng, trời vừa hửng sáng.
Tiếng thì thào vọng ra từ bếp:
"Xưởng giảm lương tháng này..." - Chị năm thở dài.
"Gia đình gia sư đuổi việc vì con họ thi trượt." - Giọng chị tư bình thản. "May có chỗ mới xa hơn nhưng lương cao."
"Tiền công khuân vác đây!" - Chị ba rành rọt xòe tờ 500.
"Thiếu 50 nữa mới đủ tiền tháng cho thằng Khải." - Chị hai nhẩm tính.
"B/án trứng gà đủ rồi." - Chị cả ho sù sụ.
"Chị! Tiền ấy để m/ua th/uốc cho chị mà!"
"Ho chẳng ch*t ai." - Chị cả gạt đi. "Lo cho nó trước."
Tôi đứng ch*t lặng ngoài cửa.
Sự thật như lưỡi d/ao cùn cứa vào tim.
Hóa ra "phú ông" của tôi được xây bằng:
- Trứng gà chị cả nuôi trong cơn ho rũ rượi
- Mồ hôi chị ba đổ xuống từng thùng đồ gỗ
- Đêm trắng chị tư soạn giáo án
- Lương eo hẹp chị năm dành dụm
- Sự chi li của chị hai khi c/ắt đôi đồng xu
Tôi xô cửa bước vào.
Năm chị ngồi quây quần giữa bếp, giữa đống tiền lẻ.
Ánh mắt họ hoảng hốt khi thấy tôi.
"Khải? Sao... về không báo?" - Chị cả vội che chậu tiền.
Tôi nhìn kỹ từng người:
- Vết chân chim đuôi mắt chị cả
- Bàn tay chị ba sần sùi vết chai
- Gương mặt chị tư xanh xao
- Quầng thâm mệt mỏi của chị năm
- Nụ cười gượng gạo của chị hai
Cổ họng nghẹn ứ. Tôi ôm chầm lấy chị cả - thân hình g/ầy guộc đến xót lòng.
Rồi lần lượt ôm ch/ặt bốn chị còn lại.
"Em... lớn rồi." - Giọng tôi nghẹn ngào.
Hôm ấy, tôi hiểu mình không còn là đứa trẻ núp sau lưng năm bóng hình g/ầy yếu.
Trở lại trường, tôi làm hai việc:
1. Xin v/ay học bổng
2. Đăng ký đủ thứ làm thêm
Phát tờ rơi, gia sư, khuân máy tính ở phố điện tử - tôi làm tất.
Cái danh "phú ông" bằng xươ/ng m/áu các chị, tôi quyết x/é bỏ.
Hai năm cuối đại học, tôi sống như cơn lốc.
Ban ngày học, đêm và cuối tuần làm việc ki/ếm tiền.
Ông chủ tiệm máy tính họ Vương thấy tôi nhanh nhẹn, giao luôn việc tiếp khách.
Từ đó, tôi nhận ra cơ hội: thị trường bảo trì máy tính văn phòng đang bùng n/ổ...