Tôi nhìn năm người chị đang ngồi vây quanh mình, ánh mắt họ lấp lánh niềm vui và những lời chúc phúc. Nhưng ẩn sâu trong đó là sự nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng ngàn cân, cùng nỗi buồn khó gọi thành tên.

Mũi tôi cay cay. Tôi biết từ đêm nay, mọi thứ sẽ khác. Các chị vẫn là chị của tôi, vẫn là người thân nhất đời tôi. Nhưng vị trí quan trọng nhất trong cuộc đời này, giờ đã phải nhường chỗ cho một người phụ nữ khác. Còn các chị, họ chọn buông tay và trao gửi phúc lành.

Đám cưới của tôi và Tô Vãn Tình được tổ chức tại khách sạn sang nhất huyện. Các chị đã dẫn cả gia đình về trước ba ngày, nhất quyết đòi giúp tôi chuẩn bị. Họ kiểm tra từng chi tiết, từ nhãn hiệu kẹo cưới đến màu sắc khăn trải ghế. Chị ba còn xông thẳng vào bếp, đứng giám sát đầu bếp nấu thử hai món chính, chỉ khi vị vừa miệng mới chịu rời đi.

Tôi hiểu, họ muốn tham gia vào ngày trọng đại nhất đời tôi theo cách này, bù đắp cho sự vắng mặt của cha mẹ. Đêm trước hôn lễ, theo tục lệ, tôi và Vãn Tình tạm xa nhau. Cô ở lại dãy phòng cao cấp, còn tôi bị các chị "áp giải" về căn nhà thành phố của chúng tôi.

Trong phòng khách chỉ còn sáu chị em, như thuở ấu thơ. Chị cả lấy ra gói vải đỏ dày cộp đặt vào tay tôi, nặng trịch.

"Diệu Trạch, đây là chút lòng của chị và các em gái." Chị cả mở lời. "Nhà mình nghèo, không sánh được nhà Vãn Tình. Nhưng 10 vạn này là tấm lòng của cả nhà. Em cầm lấy để lo cho tương lai."

10 vạn. Tôi siết ch/ặt gói vải, khớp ngón tay trắng bệch. Tôi hiểu số tiền này đ/á/nh đổi bằng gì. Đó có thể là đồng xu mồ hôi anh rể cả chạy xe tải dành dụm. Là từng đồng lẻ chắt chiu trong vườn rau nhà kính của anh rể hai. Là lợi nhuận chị ba dành dụm từ sáng sớm đến đêm khuya ở cửa hàng nhỏ. Là khoản tiền anh rể tư phải c/ắt xén từ đồng lương còm. Là số tiền anh rể năm nhịn ăn nhịn mặc để dành khi đi làm thuê. Họ đang chuẩn bị "của hồi môn" cho tôi, sợ tôi thua kém nhà vợ.

Lòng tôi như sóng cuộn, nhưng vẫn gượng cười đẩy gói tiền về phía các chị: "Các chị ơi, em không thể nhận. Giờ em ki/ếm được tiền rồi, thực sự không thiếu thốn gì. Các chị cứ giữ lấy mà tiêu, mà hưởng cho phải."

Chị ba trợn mắt: "Cho thì cầm lấy, lằng nhằng gì? Hay làm ông chủ lớn rồi, coi thường đồng tiền mồ hôi của chị?"

"Không phải thế, chị ba..."

"Diệu Trạch." Chị hai nhẹ nhàng đặt tay lên tay tôi. "Em nhận đi. Nếu không nhận, lòng các chị không yên."

Nhìn ánh mắt cứng rắn và đầy yêu thương không thể từ chối của năm người chị, tôi hít sâu gật đầu: "Vâng, em xin nhận tấm lòng của các chị."

Hôm sau, hôn lễ. Khách khứa đông nghịt, ánh đèn lấp lánh. Tôi đứng trên bục nhìn Tô Vãn Tình trong váy cưới tinh khôi, e ấp bên cha cô, đẹp đến ngỡ ngàng. Người dẫn chương trình nói những lời cảm động, cử tọa vỗ tay không ngớt.

Trước khi trao nhẫn, MC hỏi hai bên gia đình có lời nhắn gửi. Cha mẹ Vãn Tình - trí thức cao cấp - cất lời chúc phúc tao nhã. Đến lượt gia đình tôi.

Cả hội trường lặng im, ánh mắt đổ dồn về phía năm chị gái và năm anh rể. Tôi cảm nhận được sự căng thẳng của họ, những bàn tay siết ch/ặt, dáng người hơi đổ về phía trước.

MC đưa micro cho chị cả. Tay chị run run cầm micro, mở miệng mà quên hết lời đã chuẩn bị, mắt đỏ hoe. Chị nhìn tôi, rồi nhìn Vãn Tình, bao lời nghẹn lại trong cổ họng, cuối cùng chỉ thốt lên lời giản dị nhất: "Sống... sống cho tốt... biết yêu thương nhau..."

Chỉ một câu nói ấy khiến nhiều người thân quen biết hoàn cảnh gia đình tôi không cầm được nước mắt. Chị ba quay mặt đi lau khóe mắt. Chị năm dựa vào vai anh rể năm khóc nức nở. Không khí tràn ngập xúc động.

Đúng lúc ấy, tôi bước lên phía trước đón lấy chiếc micro từ MC. Tôi cúi người thật sâu trước năm người chị và năm anh rể, ngẩng đầu lên với nụ cười rạng rỡ, giọng vang rõ: "Chị cả, chị hai, chị ba, chị tư, chị năm. Cùng các anh rể."

Cả hội trường im phăng phắc.

"Hôm nay em kết hôn. Cảm ơn các chị đã nuôi em khôn lớn, dạy em nên người." Tôi nuốt nghẹn, cố kìm xúc động. "Bao năm qua, các chị hy sinh cho em quá nhiều. Nhiều đến mức cả đời này em trả không hết."

Các chị dưới khán đài lắc đầu quầy quậy, nước mắt rơi không ngừng.

"Xưa nay các chị chăm lo cho em. Từ hôm nay, đến lượt em phụng dưỡng các chị."

Tôi gật đầu với trợ lý đang đứng chờ sẵn. Anh ta bước lên với xấp hồ sơ dày cộp. Mọi người sửng sốt, kể cả Vãn Tình bên cạnh cũng ngạc nhiên - rõ ràng tôi đã giấu cô mọi chuyện.

Tôi cầm năm tập hồ sơ trên cùng, công bố rành rọt:

"Anh rể cả, anh luôn muốn đổi chiếc xe tải lớn hơn để chạy đường dài an toàn. Đây là chìa khóa, xe mới đậu ngay cổng khách sạn, thủ tục đã xong xuôi."

Anh rể cả đờ đẫn nhìn chiếc chìa khóa xe mới toanh tôi đặt vào tay.

"Anh rể hai, em biết anh đang muốn nhập giống cây mới cho nhà kính nhưng thiếu vốn. Đây là ngân phiếu 20 vạn và hợp đồng hỗ trợ kỹ thuật."

Tay anh rể hai run bần bật khi nhận tờ séc.

"Anh rể ba, cửa hàng của chị ba ở vị trí x/ấu. Đây là hợp đồng thuê mặt bằng tại khu phố trung tâm, thời hạn mười năm. Từ nay không phải dãi nắng dầm mưa nữa."

Anh rể ba đứng phắt dậy, mắt trợn tròn không tin nổi.

"Anh rể tư, đợt phân nhà trước anh không kịp. Đây là hợp đồng m/ua căn hộ ba phòng ngủ trong thành phố, em đã thanh toán đủ tiền đặt cọc, ghi tên anh và chị tư."

Chiếc ly trong tay anh rể tư suýt rơi xuống sàn.

"Anh rể năm, anh làm vận tải luôn lo thiếu hàng..."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thân Nhập Cuộc, Đôi Bên Chìm Đắm

Chương 17
Tôi và em gái là con dâu nuôi từ bé mà ông trùm Cảng Thành chọn cho hai người con trai của ông ta. Tôi đi theo nhị thiếu gia hiền hòa, lễ độ; còn em gái tôi thì đi theo đại thiếu gia - kẻ nổi tiếng b/ạo ngược và trăng hoa. 20 năm ở bên cạnh, tôi chắn cho nhị thiếu gia mười chín lần nguy hiểm đến tính mạng, những v/ết thư/ơng nhỏ thì kể không xuể. Chỉ cần anh lên tiếng, dù là dao núi hay biển lửa, tôi cũng lao vào không hề chớp mắt. Anh thích sự trung thành của tôi, nhưng chưa từng để tôi phục vụ hay đến quá gần. Tôi cứ nghĩ anh gh//ét những vết sẹ/o đầy trên người tôi, nên chưa bao giờ dám vượt ranh giới. Rồi một vụ t/ai nạ//n giao thông xảy ra, đại thiếu gia ch//ết cháy trong biển lửa. Đêm tôi đến giữ linh, tận mắt nhìn thấy nhị thiếu gia ôm lấy em gái tôi – toàn thân đều là vết thương và thành kính hôn lên từng vết s/ẹo của cô ấy. “Những năm qua em chịu khổ rồi. Cuối cùng anh cũng có thể đường đường chính chính ở bên em.” Thì ra, người anh luôn giữ mình vì… là em gái tôi. Đêm ấy, anh nhìn tôi và nói: “Em ấy đã bị anh cả tr/a t//ấn lâu như vậy rồi, làm sao có thể để em ấy giữ tiết thờ chồng nữa? Em làm thay đi. Nhiệm vụ này còn dễ hơn mấy lần em suýt ch//ết trước đây, đúng không?” Tôi đồng ý. Xem như đây là lần cuối cùng tôi tuân lệnh anh. Không ngờ, ngay ngày thứ hai tôi “giữ lễ quả phụ”… đại thiếu gia lại trở về.
12.49 K
4 Vòng luẩn quẩn Chương 47
7 Ăn 2 Lương Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm