Song Tinh Cục Tốt

Chương 7

11/12/2025 08:16

giới ấy được xây bằng dối trá và phản bội, thì sự sụp đổ của nó không phải là thảm họa, mà là sự giải thoát, là sự phá hủy cần thiết trước bình minh.

**30**

Một năm cóời gian, có thể thay đổi bao nhiêu?

Tôi ngồi bên cửa kính văn phòng mới, ngoài kia là đường chân trời thành phố nhộn nhịp, hoàng hôn đang nhuộm tầng mây thành sắc cam ấm áp. Trên bàn là tách cà phê đen, màn hình máy tính hiện báo cáo dự án vừa hoàn thành xuất sắc.

Đây là dự án thứ 3 tôi chủ trì từ khi vào công ty, cũng là thành tích rực rỡ nhất. Ở đây không ai gọi tôi là "bà Lộ", họ là đồng nghiệp, là cấp dưới, họ tôn trọng gọi tôi "giám đình hướng" hoặc "chị Giai Giai". Trên bàn làm việc, ngoài hồ sơ còn có bức ả chụp tôi và Tiểu Bảo.

Trong ảnh, cả hai đều cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời, nụ cười không vương chút u ám.

**31**

Một năm trước, tôi kéo vali, dắt Tiểu Bạo thuê tạm căn hộ nhỏ. Vụ ly hôn thuận lợi hơn tưởng tượng, Lộ Châu Bạch sau những đò/n giáng vào sự nghiệp và thanh danh đã mất hết ý chí chiến đấu.

Tôi giànhược quyền nuôi con cùng phần tài sản xứng đáng. Hắn không cưỡng cầu, cóo thể là không dám, cũng cóo thể đã nhận ra dù hắn có tha thiết hay suy sụp thế nào, tôi cũng chẳng đoái hoài.

**32**

Khởi đầu lại không dễ dàng.

Ban đầu, tôi phải cân bằng giữa công việc và chăm con, bận tối mắt tối mũi. Nhưng tôi không còn cảm thấy cô đ/ộc, tôi thuê bả v* đáng tin cậy, học học họcọc cách quản lý thời gian hiệu quả. Quan trọng hơn, tôi tìm lại được sức mạnh tự chủ bản thân đã mất từ lâu.

Mỗi dự án thành công, mỗi lần khách hàng công nhận, đều tiếp thêm năng lượng cho sự tự tin vỡ vụn của tôi. Tôi không còn là Hướng Giai Giai phải dựa dẫm vào người khác để khẳng định giá trị bản thân.

Màn hình điện thoại sáng lên, thông báo tin tức ng ngnh. Tiêu đề nổi bật: "Tânn Kinhnhnh Tuyết Ninhnhnh dẫn dắt đội ngg giành giải thưởng Đổi mới năm". Tôi mở tin xem, kèm là tấm Tuyết Ninh tại buổi họp báo.

Cô ấy mặc vest chỉn chu, trang điểm tinhm tắp, ánh mắt sắc bén đầy tự tin, đang trả lời phỏng vấn báo giới. Rố cuối cô ấy cũng làm được, không chỉ thay thế Lộ Châu Bạch, mà còn làm tốt hơn hắn gấp bội.

**33**

Với Tuyết N chúng tôi không trở thành bạn thân tâm tình. Liên minh của chúng tôi bắt đầu từ mối qu/an h/ệ hợp tác hướng tới "kẻ th/ù" chung, mục đích rõ ràng, dứt khoát. Sau sự việc, chúng tôi giữ mối qu/an h/ệ tôn trọng lẫn nhau, hiểu nhau mà không cần nhiều lời.

Thỉnh thoảng gặp nhau tại hội nghị tiệc rư/ợu, chúng tôi nâng ly chào nhau, nụ cười thông hiểu, tất cả đều ng trong im lặng. Chúng tôi đều biết, đối phương là đồng loại tự mình mở đường m/áu, thứ tình cảm này quý giá hơn gấp bội sự thương hại hay thân thiết giả tạo.

**34**

"Mẹ ơi!"" Tiếng trẻ thơ trong vắt kéo tôi về thực tại. Tiểu Bạo đeo ba cặp nhỏ, được bả v* đón về, như chú chim non lao vào lòng tôi. Tôi bế con, hôn lên má con ửng hồng. Con bé chạy nhảy trong căn hộ mới rộng rãi, nơi ng đầy nắng và đồ chơi, không còn bầu không khí lạnh lẽo hay những trận chiến thầm lặng.

"Mẹ ơi, hôm nay ở trường con vẽ tranh nhà mình, có mẹ, con, còn có cửa sổ to và mặt trời nữa!"" Con bé hào hứng khoa tay.

"Giỏi lắm! Tối nay mẹ dán lên tủ lạnh nhé?"

"

"Dạ!"

Nhìn đôi mắt trong veo hạnh phúc của con, tôi biết mọi lựa chọn và kiên định của mình đều đúng. Tôi đã cho con môi trường trưởng thành lành mạnh và chân thực hơn. Một mẹ nỗ lực, tự tin, vui vẻ sẽ dạy con cách yêu thương và sống tốt hơn gấp bội mẹ cam chịu trong cuộc hôn nhân thất bại.

Đặt con xuống, tôi nâng tách cà phê đã ng/uội lạnh, lần cuối nhìn ra cửa sổ. Đèn thành phố lên, cả đô thị lấp lánh ánh đèn mê hoặc. Ngoả lại chặng đường qua, hình nh tôi khóc lặng lẽ trong đêm khuya, tìm câu trả lời trong những bài viết động viên, tựa như đã cách xa cả thế kỷ.

Tôi từng nghĩ hắn là tất cả, mất hắn là tận th. Giến bây giờ tôi mới hiểu, hôn nhân chưa bao giờ là vòng vây, từ bỏ bản thmới là ng tù. Chỉ khi đ/á/nh mất chính mình, ta mới sợ hãi việc mất đi bất cứ thứ gì.

**35**

Lộ Châu Bạch giờ ra sao, tôi không còn bận tâm. Nghe nói hắn rời thành phố này, cố gắng khởi nghiệp nơi khác. Nhưng một kẻ mang vết nhơ năng lực tầm thường, tương lai cóo thể đoán trước. Hắn tự tay ch/ôn vùi tất cả bằng lòng tham và sự hèn nhát.

Còn tôi, Hướng Giai Giai, đã bước qua đường hầm tối tăm, cuối cùng sống được như hình mẫu mình từng khao khát. Kinh tchủ về kinh tế, tự do tinh thần, có yêu thương và trân trọng. Chặng đường phía trước còn dài, nhưng tôi đã chẳng còn gì phải sợ.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thân Nhập Cuộc, Đôi Bên Chìm Đắm

Chương 17
Tôi và em gái là con dâu nuôi từ bé mà ông trùm Cảng Thành chọn cho hai người con trai của ông ta. Tôi đi theo nhị thiếu gia hiền hòa, lễ độ; còn em gái tôi thì đi theo đại thiếu gia - kẻ nổi tiếng b/ạo ngược và trăng hoa. 20 năm ở bên cạnh, tôi chắn cho nhị thiếu gia mười chín lần nguy hiểm đến tính mạng, những v/ết thư/ơng nhỏ thì kể không xuể. Chỉ cần anh lên tiếng, dù là dao núi hay biển lửa, tôi cũng lao vào không hề chớp mắt. Anh thích sự trung thành của tôi, nhưng chưa từng để tôi phục vụ hay đến quá gần. Tôi cứ nghĩ anh gh//ét những vết sẹ/o đầy trên người tôi, nên chưa bao giờ dám vượt ranh giới. Rồi một vụ t/ai nạ//n giao thông xảy ra, đại thiếu gia ch//ết cháy trong biển lửa. Đêm tôi đến giữ linh, tận mắt nhìn thấy nhị thiếu gia ôm lấy em gái tôi – toàn thân đều là vết thương và thành kính hôn lên từng vết s/ẹo của cô ấy. “Những năm qua em chịu khổ rồi. Cuối cùng anh cũng có thể đường đường chính chính ở bên em.” Thì ra, người anh luôn giữ mình vì… là em gái tôi. Đêm ấy, anh nhìn tôi và nói: “Em ấy đã bị anh cả tr/a t//ấn lâu như vậy rồi, làm sao có thể để em ấy giữ tiết thờ chồng nữa? Em làm thay đi. Nhiệm vụ này còn dễ hơn mấy lần em suýt ch//ết trước đây, đúng không?” Tôi đồng ý. Xem như đây là lần cuối cùng tôi tuân lệnh anh. Không ngờ, ngay ngày thứ hai tôi “giữ lễ quả phụ”… đại thiếu gia lại trở về.
12.49 K
3 Vòng luẩn quẩn Chương 47
8 Ăn 2 Lương Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm