**Chương**
“Lạ thật, làm sao em biết dạo này anh bị trĩ hả?”
“Em gái à, không nggờ em quan tâm anh đến thế.”
Anh trai tôi dù trắng trẻo thư sinh nhưng là một thằng thẳng đuột. Những lời ám chỉ vòng vo của tôi, anh ấy chắc không hiểu nổi. Tôi cắn răng định nói thẳng thì anh gọi điện ng. Giiệu ng ng vui vẻ lắm.
“Hôm nay anh ki/ếm chút tiền nhỏ.” Anh nói, “Thằng bạn cùng phòng giàu sụ không hiểu phát rồ kiểu gì, đưa anh 30 nghìn đô, bắt anh mặc đồ con gái cho nó xem.” Giiệu anh đầy xót xa. “Hóa ra đồng tiền thật sự cóến một người đàn ông phải cúi đầu…”
Nghe đến con số “30 nghìn”, tôi vốn định cảnhháo nhưng lời anh tiếp theo khiến tôi nuốt chửng. Haizz, đàn ông với nhau thì sao chẳng được? Mặc váy thì anh trai tôi đâu phải chưa từng. Hồi mẹ thất nghiệp buồn bã, anh còn mặc váy múa baa lê cơ mà.
Anh trai tôi nói: “Cho anh mượn bộ đồ, lát trả lại.”
“Chọn cái rộng rộng tí, không anh mặc không vừa.”
Tôi gật đầu: “Thuê 500.”
Anh: “Đồ con buôn!”
**4**
Đại họcc của hai đứa ở sát bên, trưa hôm đó tôi mang đồ cho anh. Tối đến, tôi hỏi thăm tiến độ.
Anh trai trả lời: “Mặc rồi, xem rồi.”
Tôi: “Rồi sao?”
Anh: “Tên Tần tiền nhânn bảo anh kinh t/ởm, bắt anh cút đi! Còn nói cảm giác không đúng, hahaha, nó bị đi/ên! Chuẩn bị bịnh!”
Tôi do dự vài giây: “Anh trông khá vui đó.”
Anh: “Nó b**Chương**
“Lạ thật, làm sao em biết dạo này anh bị trĩ hại?”
“Em gái à, không nggờ em quan tâm anh đến thế.”
Anh trai tôi dù trắng trẻo thư sinh nhưng là một thằng thẳng ruột nga. Những lời ám chỉ vòng vo của tôi, anh ấy chắc không hiểu nổi. Tôi cắn răng định nói thẳng thì anh gọi điện tới. Giiệu vui vẻ lắm.
“Hôm nay anh kiệm chút tiền nhỏ.” Anh nói, “Thằng bạn cùng phòng giàu sụ không hiểu phát rồ kiểu gì, đưa anh 30 nghìn đô, bắt anh mặc đồ con gái cho nó xem.” Giiệu anh đầy xót xa. “Hóa ra đồng tiền thật sự khiến một người đàn ông phải cúi đầu…”
Nghe đến con số “30 nghìn”, tôi vốn định cảnhháo nhưng lời anh tiếp theo khiến tôi nuốt chửng. Haizz, đàn ông với nhau thì sao chẳng được? Mặc váy thì anh trai tôi đâu phải chưa từng. Hồi mẹ thất nghiệp buồn bã, anh còn mặc váy múa baa lê cơ mà.
Anh trai tôi nói: “Cho anh mượn bộ đồ, lát trả lại.”
“Chọn cái rộng rộng tí, không anh mặc không vừa.”
Tôi gật đầu: “Thuê 500.”
Anh: “Đồ con buôn!”
**4**
Đại họcc của hai đứa ở sát bên, trưa hôm đó tôi mang đồ cho anh. Tối đến, tôi hỏi thăm tiến độ.
Anh trai tr**Chương**
"Lạ thật, làm sao em biết dạo này anh bị trĩ hại?"
?"
?"
"
"Em gái à, không nggờ em quan tâm anh đến thế."
Anh trai tôi dù trắng trẻo thư sinh nhưng là một thằng thẳng ruột nga. Những lời ám chỉ vòng vo của tôi, anh ấy chắc không hiểu nổi. Tôi cắn răng định nói thẳng thì anh gọi điện tới. Giiệu vui vẻ lắm.
"Hôm nay anh kiệm chút tiền nhỏ." Anh nói, "Thằng bạn cùng phòng giàu sụ không hiểu phát rồ kiểu gì, đưa anh 30 nghìn đô, bắt anh mặc đồ con gái cho nó xem." **Chương**
"Lạ thật, làm sao em biết dạo này anh bị trĩ hại?"
"
"Em gái à, không nggờ em quan tâm anh đến thế."
Anh trai tôi dù trắng trẻo thư sinh nhưng là một thằng thẳng ruột nga. Những lời ám chỉ vòng vo của tôi, anh ấy chắc không hiểu nổi. Tôi cắn răng định nói thẳng thì anh gọi điện tới. **Chương**
"Lạ thật, làm sao em biết dạo này anh bị trĩ hại?"
"
"Em gái à, không**Chương**
"Lạ thật, làm sao em biết dạo này anh bị trĩ hại?"
"
"Em gái à, không**Chương**
"Lạ thật, làm sao em biết dạo này anh bị trĩ hại?"
"
"Em gái à, không