Người đời lắc đầu thở dài.

Thế gian vốn là vậy.

Dù bạn làm bao nhiêu việc tốt, người ta chỉ nhớ mãi khuyết điểm của bạn.

Bởi họ không với tới tầm cao ấy, nên chỉ biết bám vào điểm yếu để kéo bạn khỏi thần đài.

Tô Vãn tìm đến ta khi ta đang khắc chiếc bội đồng tâm.

Nàng kéo tay ta định lôi đi.

Ta gi/ật tay lại, nhìn nàng đầy ngờ vực.

Tô Vãn đỏ mắt, giọng khàn đặc:

- Ngươi theo ta đi gặp Cẩn Chi.

Ta không nhúc nhích:

- Ta không đi. Giữa ta và hắn đã dứt tình đoạn nghĩa.

Nước mắt Tô Vãn rơi ròng:

- Hắn sắp ch*t rồi!

Ta đứng ch/ôn chân, đầu óc trống rỗng.

- Hắn muốn gặp ngươi. Đi cùng ta một lần thôi.

- Ta c/ầu x/in ngươi, đây là nguyện vọng cuối của hắn.

Tô Vãn bưng mặt khóc nấc.

Nàng nói Tạ Cẩn Chi trọng thương, giờ chỉ còn hơi tàn. Nhưng môi hắn vẫn lẩm bẩm tên ta.

- Chỉ một lần thôi!

- Coi như thương xót hắn đi!

- Sau này ngươi bảo ta làm gì cũng được!

Hồi lâu, ta thở dài:

- Thôi đi. Tiệm này cần người trông coi.

Tô Vãn tròn mắt kinh ngạc:

- Thẩm Thanh D/ao! Ngươi còn có tim không?

- Hắn sắp ch*t rồi! Sao ngay cả di nguyện cũng không chiều?

Ta khẽ đáp:

- Chuyện hắn liên quan gì đến ta?

- Thuở ấy chính hắn muốn đoạn tuyệt ân tình.

- Kiếp này kiếp sau, sinh tử bất tương kiến.

Khóa cửa tiệm xong, ta quay lưng bỏ đi.

Tô Vãn đứng như trời trồng, khóc đến nỗi không thành tiếng.

***

Đêm ấy ta ngủ chập chờn.

Ta mơ thấy Tạ Cẩn Chi.

Hắn mặc giáp trụ oai phong, như thuở sơ kiến.

Hắn trách móc:

- Tiểu vô lương tâm, ta sắp ch*t rồi mà chẳng thèm đến thăm.

Trong mơ ta không nói được, chỉ nghe hắn lẩm bẩm:

- Ta biết mình phụ ngươi, đã trêu ngươi lại không gánh vác trách nhiệm.

- Ngươi h/ận ta là đúng.

Hắn kể lần đầu gặp ta, trong đầu chỉ có một ý nghĩ:

Phải cưới nàng về.

Nên khi phụ thân gửi gắm ta, hắn đã nói dối trời tru.

Nhưng lại thấy buồn cười, bởi tim hắn thuộc về Tô Vãn.

Thế rồi gỗ đã đóng thuyền, hắn đành sai lại càng sai.

- Ngươi không biết mình tuyệt vời thế nào.

- Ta giấu ngươi trong phủ, không muốn ai thấy, lại sợ ý nghĩ ấy làm ngươi sợ.

- Ta bệ/nh rồi, bệ/nh nặng lắm, thầy th/uốc nào cũng bó tay.

Đêm ở Vinh Vương phủ, Tô Vãn tìm đến khóc lóc:

Phu quân lại cưới thêm thị nữ.

Hai người lớn lên cùng nhau, thấy nàng khổ đ/au, hắn không đành lòng.

Khi chuyện vỡ lở, Tô Vãn bị thiên hạ chỉ trích.

Hắn vì nàng mà tà/n nh/ẫn với ta.

- Ngươi không biết ta hối h/ận thế nào.

Giọng Tạ Cẩn Chi trong mơ nhạt dần:

- Nhưng thôi, chuyện đã qua rồi.

- Giờ ta sắp gặp lão nhân gia nhà ngươi.

- Để ngài đ/á/nh ch/ửi ta thay ngươi hả gi/ận.

Hắn nói nhẹ tênh, ánh mắt đầy lưu luyến:

- May mà ngươi sắt đ/á, sau này không sợ bị ai b/ắt n/ạt.

Tạ Cẩn Chi với tay định chạm ta.

Nhưng bàn tay xuyên qua hư không.

- Thanh D/ao, kiếp này ta phụ ngươi.

- Kiếp sau, ta sẽ làm trâu ngựa đền đáp.

- Xin lỗi, lần này thật sự vĩnh biệt.

Hắn tan vào hư vô.

Ta gi/ật mình tỉnh giấc, quanh mình trống trải.

Ngoài trời mưa tầm tã.

Tiếng mõ canh ba vang vọng.

Tay ta chạm lên má - ướt đẫm nước mắt.

Ta gào khóc thảm thiết, đ/ấm thình thịch xuống giường:

- Tạ Cẩn Chi tên khốn! Ngươi đừng hòng gặp phụ thân ta! Kiếp sau cũng đừng gặp ta nữa!

- Ngươi sẽ nuốt vạn cây kim, xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không siêu thoát!

Bên tai như có tiếng cười khẽ.

Tan theo làn gió.

***

Nửa tháng sau, kinh thành truyền tin:

Tạ Cẩn Chi trọng thương qu/a đ/ời.

Hoàng đế hạ lệnh quốc tang.

Ta từ xa nhìn đoàn tang.

Cả thành tự nguyện tiễn đưa, nghi thức cực kỳ trọng thể.

Một tháng sau, Tô Vãn áo trắng xuất hiện trước cửa.

Nàng đưa ta một chiếc hộp:

- Đây là tài sản riêng của Cẩn Chi.

- Trước khi mất, hắn dặn ta trao cho ngươi.

Nửa tháng không gặp, nàng g/ầy như que củi.

Gió thoảng qua tưởng chừng thổi bay.

Ánh mắt từng đầy h/ận th/ù giờ chỉ còn hoang vu.

Ta mời nàng ở lại dùng bữa, nàng lắc đầu:

- Ta đã quyết định xuống tóc.

- Thế gian này không còn chỗ dung thân.

Tô Vãn đi tu.

Thỉnh thoảng ta đến thăm, thắp nén nhang.

Ánh mắt nàng dần vô h/ồn.

Tám năm sau khi Tạ Cẩn Chi mất, Tô Vãn cũng qu/a đ/ời.

Trước lúc lâm chung, nàng nắm tay ta khóc:

- Cẩn Chi vì ta mà phụ ngươi. Kẻ đáng xuống địa ngục nên là ta.

- Giờ ta đi đổi hắn ra, thay hắn chịu tội.

- Kiếp sau... đừng có kiếp sau nữa.

Sau khi Tô Vãn mất, ta thành thân với Chu Vân Khanh.

Chàng đợi ta tám năm, nhất quyết không chịu tơ duyên.

Mười dặm hồng trang, kiệu hoa tám người khiêng.

Nhạc hỷ vang suốt cả ngày.

Trong phòng hoa chúc, chàng vén khăn che mặt:

- Tỷ tỷ, rốt cuộc em đã cưới được chị.

Ta cười, nước mắt rơi xuống:

- Thành thân phiền phức thế này.

Hóa ra lúc trước Tạ Cẩn Chi không làm lễ là vì thế.

Chu Vân Khanh ôm ta, mắt đỏ hoe:

- Không phiền! Được cưới chị, bao nhiêu cũng đáng.

- Sau này em còn cho chị nhiều hơn nữa.

Thân hình chàng run run trên vai ta.

Tiếng "tỷ tỷ" gọi mãi không thôi.

Ta siết ch/ặt vòng tay đáp lại:

- Không sao, chúng ta còn cả tương lai.

Chuyện cũ đừng nhắc lại.

Ngày mai vẫn còn dài.

Chúng ta có cả vạn ngày mai phía trước.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Người đàn bà trên đường núi

Chương 12
Tôi chạy xe tải đường dài. Lúc nghèo túng nhất, để kiếm tiền tôi nhận chạy tuyến đường được đồn là “dữ” nhất. Công ty từng có ba tài xế liên tiếp gặp chuyện trên tuyến đó. Không ai dám chạy nữa. Ông chủ vốn định đóng tuyến, nhưng tôi thì nhận. Lý do chỉ có một: lợi nhuận cao. Để giữ được tuyến này, ông chủ trả phần trăm theo từng cây số cao gấp đôi tuyến khác. Tôi cứ yên ổn chạy suốt mấy tháng, chẳng xảy ra chuyện gì. Rồi rất nhanh, có người bắt đầu không chịu nổi. “Anh Trương, để em theo anh một chuyến nhé.” Người nói câu này tên là Quách Thành, cháu của vợ ông chủ, trong công ty cũng có chút cổ phần. Thằng này quen kiểu cậy thế cậy quyền. Nếu tôi không đồng ý, kiểu gì sau này cũng bị nó gây khó dễ. Bình thường mỗi xe sẽ có hai tài xế, nhưng tuyến này không ai dám chạy, chỉ có mình tôi. Phần trăm cao hơn người khác, lại không phải chia cho ai, tiền đổ hết vào túi tôi. Tự nhiên sẽ khiến người ta đỏ mắt. “Được thôi, cậu không sợ xui là được.” “Hầy, anh chạy bao lâu nay rồi, chẳng phải có sao đâu.” Một bác tài lâu năm thân với tôi lén kéo tôi sang một bên: “Cậu ngốc quá. Người ta thấy cậu lương cao nên muốn đi ké để quen tuyến. Đợi quen rồi, đá cậu ra là vừa.” Tôi phẩy tay: “Hầy, muốn ăn cơm nghề này phải cứng vía. Tôi thấy thằng nhóc đó chẳng có bản lĩnh đâu.”
Hiện đại
Kinh dị
Linh Dị
37
Mai Lan Ký Chương 8
Đuổi Én Chương 28