Vừa bế con vừa làm việc nhà, hắn bảo:

"Có 3,35kg thôi mà, chưa nặng bằng con cá lớn. Dì đ/au lưng, để cháu bế!"

Mẹ tôi ở cùng phòng, chỉ chuyên chăm sóc tôi.

Thế là tháng ở cữ của tôi cũng khá ổn.

Vết mổ đỡ hơn, tôi bắt đầu chỉ đạo tổng vệ sinh nhà cửa.

Quần áo của Từ Khánh Bân, tôi đều nhờ Tùy Dương đem quyên góp cho sinh viên nghèo.

Đồ lặt vặt của bà già ch*t ti/ệt chẳng ai thèm, mấy thực phẩm chức năng đem cho chó ăn.

Trừ mấy bộ quần áo lót cũ rích bà ta tích trữ, tôi quét sạch toàn bộ!

Con ngủ, tôi sai em trai phụ giúp.

Đồ trang trí có giá trong nhà, máy tính Từ Khánh Bân bỏ lại, cả tủ figure hắn sưu tập bao năm - tôi đăng hết lên Tiên Ngư mà b/án!

Đừng tưởng đồ cũ không đáng giá, cộng lại cũng được cả mớ tiền.

**6**

Ba ngày sau, Từ Khánh Bân sau khi làm màu đủ trò bỗng gọi điện - lần đầu tiên từ ngày đi:

"Vy Vy, sao thế? Anh xem camera thấy có đàn ông lạ? Không phải người nhà em thì là ai?"

Cuối cùng hắn cũng nhớ mình còn có nhà. Tôi thong thả đáp:

"Em thuê nam hộ lý đấy. À không, đàn ông thì gọi là 'em trai hộ lý', chuyên phục vụ em!"

Hắn đờ người, giây sau gào lên:

"Cái gì?! Em thuê đàn ông chăm sóc? Em vừa đẻ xong, nó... nó phục vụ kiểu gì?!"

"Kiểu gì mà anh không hiểu? Chính là làm hết việc của chồng."

Hơi thở Từ Khánh Bân đột nhiên gấp gáp, giọng run bần bật:

"Tống Tư Vy! Em đi/ên rồi! Để đàn ông lạ... em còn biết x/ấu hổ không?!"

Chà chà, đúng kẻ hai mặt. Loại vô liêm sỉ nhất còn dám chê người khác không biết ngượng.

Tôi dựa vào chiếc gối mềm Tùy Dương mới thay, giọng thư thái:

"Từ Khánh Bân, anh ăn nói cho cẩn thận. Xã hội mới rồi, chăm sóc chuyên nghiệp đâu phân biệt nam nữ."

"Vả lại em đẻ mổ, không xuống giường được thì sao? Đàn ông có sức, có thể bế em..."

Từ Khánh Bân n/ổ tung:

"Thôi ngay! Em đuổi việc nó ngay lập tức..."

Tôi kh/inh khỉ cười:

"Đuổi mẹ anh ấy!"

Chẳng thèm nghe hắn nói hết, tôi tắt máy.

**7**

Đúng như dự đoán, chưa đầy 2 phút sau, video call từ mẹ chồng Tôn Ngọc Phượng đã gọi tới.

Lại còn là cuộc gọi ba người có mặt Từ Khánh Bân:

"Vy Vy, nghe nói con thuê trai trẻ làm hộ lý? Con đi/ên à? Không biết nam nữ khác biệt sao?"

"Mẹ ơi, chính mẹ bảo con: Xã hội mới rồi, nam nữ bình đẳng. Người ta b/án sức, con hưởng dịch vụ, có gì sai?"

"Thế sao không thuê nữ? Đàn ông lạ trong nhà bất tiện lắm! Mẹ con đâu? Để con hỗn lo/ạn thế này à?"

"Mẹ con à? Về quê rồi. Xã hội mới, mẹ chồng không có nghĩa vụ, thì mẹ đẻ con cũng thế."

"Con... mẹ con không thương con?"

Ha! Bà ta nghĩ mẹ ruột xót con gái, thấy tôi bị b/ắt n/ạt ắt sẽ ra tay. Thế là cả tháng ở cữ, ăn uống chăm sóc đều do nhà tôi gánh. Đằng nào cũng bị kh/ống ch/ế, chi bằng trói cả gia đình tôi!

Tôi quyết không để bà toại nguyện.

"Mẹ con già rồi, cũng phải đi du lịch chứ. Bà khỏe mạnh là tốt nhất rồi. Không ai chăm, con đành thuê người. Hộ lý giỏi đều hết chỗ, nên con thuê trai trẻ. Một không đủ, con thuê hai. Hai không xong, con thuê ba!"

"Mẹ xem này, em trai này khéo lắm."

Tôi xoay camera ra phòng khách.

Tùy Dương đang bế con gái tôi kiểu máy bay. Cậu ấy dịu dàng, vững chãi, đứa bé cười khúc khích trong vòng tay.

**8**

Tôn Ngọc Phượng bỗng nổi đi/ên:

"Thuê trai trẻ đã đành, còn trẻ măng thế này? Tống Tư Vy, con toan tính gì?"

Từ Khánh Bân sốt ruột xen vào:

"Mẹ, con đâu có nói dối! Mẹ đặt vé sớm nhất về đi, con trả tiền!"

Tôn Ngọc Phượng ấp úng:

"Đại Bân à, không phải mẹ không muốn. Đoàn du lịch của mẹ phải đi đủ 30 cửa hàng! Giờ mới xong 8 cửa. Mẹ hỏi hướng dẫn viên rồi, về sớm phải đền gấp 5!"

Từ Khánh Bân gi/ận dữ:

"Con đã bảo đừng đăng ký tour rẻ tiền! Rõ ràng l/ừa đ/ảo! Sao ta phải đền? Để con kiện!"

"Con đừng gây rối! Mẹ ký hợp đồng rồi. Giờ tính sao? Hay con về trước đi?"

Từ Khánh Bân cuống cuồ/ng:

"Con không về được! Chuyến công tác này quan trọng lắm! Lỡ hỏng việc thì đừng mong thăng chức!"

Tôi nhẹ nhàng chen ngang:

"Bận thế thì đừng về làm gì. Anh lo sự nghiệp đi, mẹ cứ vui chơi. Ở nhà em ổn cả. Ái chà, lại căng sữa rồi! Em trai! Lại đây xoa cho chị nào!"

Từ Khánh Bân đi/ên tiết:

"Em nói gì? Nó... xoa ng/ực em? Em mất trí rồi à? Đẻ con xong đ/âm ra hư hỏng thế này sao?"

Nhìn hắn phồng mang trợn mắt như cóc tía, tôi chỉ muốn bật cười:

"Anh bớt to tiếng đi! Nãy thoáng qua hình như là tổng giám đốc nhỉ? Ông ấy bảo thủ, trọng gia đình lắm mà. Anh bỏ vợ mới đẻ ở nhà, không sợ ông ấy biết à?"

Tôi thấy hắn gi/ật mình, vội ngoái nhìn ra sau.

Tôn Ngọc Phượng còn định ch/ửi, nhưng tôi đã tắt máy, block thẳng, gi/ật sạch camera trong nhà.

Cứ thế nhé - giữ không khí bí ẩn cho họ tha hồ tưởng tượng!

**9**

Chẳng bất ngờ khi hôm sau, Từ Khánh Bân và Tôn Ngọc Phượng đều về.

Từ Khánh Bân mặt đầy phẫn uất:

"Em biết cơ hội này quan trọng thế nào không? Sếp biết anh bỏ vợ mới đẻ để đi công tác, không khen còn m/ắng anh vô trách nhiệm!"

Tôi cười lạnh. Đàn ông bình thường nào chẳng biết sinh con quan trọng hơn chuyến công tác tầm thường. Chỉ là hắn gặp phải người tử tế thôi.

Mẹ chồng bước vào đã nhăn nhó như đ/au gan:

"Đi cả chuyến, cảnh đẹp chẳng thấy, lại mất hơn 5000 tệ."

Bà ta xông vào phòng phụ rồi hét lên:

"Quần áo đâu? Đồ đạc đâu rồi?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thân Nhập Cuộc, Đôi Bên Chìm Đắm

Chương 17
Tôi và em gái là con dâu nuôi từ bé mà ông trùm Cảng Thành chọn cho hai người con trai của ông ta. Tôi đi theo nhị thiếu gia hiền hòa, lễ độ; còn em gái tôi thì đi theo đại thiếu gia - kẻ nổi tiếng b/ạo ngược và trăng hoa. 20 năm ở bên cạnh, tôi chắn cho nhị thiếu gia mười chín lần nguy hiểm đến tính mạng, những v/ết thư/ơng nhỏ thì kể không xuể. Chỉ cần anh lên tiếng, dù là dao núi hay biển lửa, tôi cũng lao vào không hề chớp mắt. Anh thích sự trung thành của tôi, nhưng chưa từng để tôi phục vụ hay đến quá gần. Tôi cứ nghĩ anh gh//ét những vết sẹ/o đầy trên người tôi, nên chưa bao giờ dám vượt ranh giới. Rồi một vụ t/ai nạ//n giao thông xảy ra, đại thiếu gia ch//ết cháy trong biển lửa. Đêm tôi đến giữ linh, tận mắt nhìn thấy nhị thiếu gia ôm lấy em gái tôi – toàn thân đều là vết thương và thành kính hôn lên từng vết s/ẹo của cô ấy. “Những năm qua em chịu khổ rồi. Cuối cùng anh cũng có thể đường đường chính chính ở bên em.” Thì ra, người anh luôn giữ mình vì… là em gái tôi. Đêm ấy, anh nhìn tôi và nói: “Em ấy đã bị anh cả tr/a t//ấn lâu như vậy rồi, làm sao có thể để em ấy giữ tiết thờ chồng nữa? Em làm thay đi. Nhiệm vụ này còn dễ hơn mấy lần em suýt ch//ết trước đây, đúng không?” Tôi đồng ý. Xem như đây là lần cuối cùng tôi tuân lệnh anh. Không ngờ, ngay ngày thứ hai tôi “giữ lễ quả phụ”… đại thiếu gia lại trở về.
12.49 K
5 Vòng luẩn quẩn Chương 47
7 Phản nghịch Chương 23
8 Ăn 2 Lương Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Hoàn Hồn Hàn Y Dạ

Chương 6
Lễ Hàn Y, tại ranh giới âm dương, tro giấy bay tán loạn. Em gái tôi đang đốt quần áo và tiền giấy cho tôi ở đầu ngõ. Tôi co ro ở bên kia sông Vong Xuyên, chờ đợi khổ sở cả ngày, thậm chí không thể chạm vào một mảnh tro giấy còn hơi ấm. Lòng quyết tâm, tôi quyết định lên trên để xem rõ ràng. Tôi hối lộ quỷ sai bằng trâm vàng, lén lút trở lại dương gian. Chỉ thấy trước lò lửa của em gái tôi, một đám cô hồn dã quỷ ùa lên đông nghịt. 'Dám cướp đồ của lão nương, cũng không thèm hỏi thăm lão nương khi còn sống là ai!' Tôi xua tan đám quỷ. Nhưng lại thấy em gái tôi đang chịu khổ vì tưởng niệm tôi. Mẹ kế vu khống, gia pháp đánh đòn đến mức thoi thóp. Âm dương cách biệt, tôi điên cuồng lao tới, nhưng chỉ có thể đứng nhìn cây ván rơi xuống. Trong tuyệt vọng, tôi trở lại địa phủ, quỳ gối cầu xin phán quan. Tiêu tan hết tất cả bảo vật tùy táng, với cái giá là hồn phi phách tán, đổi lấy bảy ngày thân xác quỷ dữ. Và hãy xem trong bảy ngày này, một sợi cô hồn làm thế nào để lật đổ nhân gian.
Báo thù
Cổ trang
Linh Dị
44
Dã Minh Chương 8