"Lần sau nếu không muốn đến những chỗ như thế này, em không cần phải đi."

Bàn tay gân guốc, xươ/ng khớp rõ ràng của anh khẽ chạm vào sợi tóc rơi trên vai tôi.

Tôi nhìn đôi bàn tây ấy, bỗng dưng thì thầm: "Chú Cố... nếu đôi tay này không chỉ dùng để ký văn kiện... thì sẽ thế nào nhỉ?"

......?!

Không khí trong xe đóng băng ngay lập tức.

Cố Cảnh Thâm hiểu ngụ ý của tôi, ánh mắt dâng trào những cảm xúc phức tạp khó lý giải.

Anh liếc tôi một cái đầy bực dọc.

Yết hầu khẽ cử động.

Rồi quay mặt ra cửa sổ, không thèm nhìn tôi nữa.

Chỉ để lại cho tôi đường viền hàm lạnh lùng.

Lại không nhìn tôi nữa rồi.

Vậy sự bảo vệ anh dành cho tôi ở tiệc rư/ợu vừa nãy là gì?

Chẳng qua chỉ vì trách nhiệm của danh phận "bà Cố", bảo vệ vật sở hữu của mình thôi.

Anh bảo vệ danh dự của phụ kiện mang tên Cố Cảnh Thâm, chứ không phải Ôn Tình này.

Bởi một khi rời khỏi tầm mắt công chúng, anh còn chẳng buồn liếc nhìn tôi thêm lần nữa.

Về đến biệt thự, tôi đ/á bỏ đôi giày cao gót, chân trần đạp lên nền gạch lạnh buốt.

Cố gắng dập tắt nỗi uất ức trong lòng cùng cơn nóng bừng nguyên thủy được rư/ợu kí/ch th/ích.

Cố Cảnh Thâm theo sát phía sau, tháo lỏng cà vạt với vẻ bứt rứt.

Chẳng hiểu anh bực cái gì.

Tôi mới là người sắp bị ngọn lửa trong người th/iêu đ/ốt đi/ên cuồ/ng này.

Tôi đột ngột xoay người, nhân lúc say xỉn lao vào vòng tay anh.

Má áp vào bầu ng/ực ấm áp, ngón tay khẽ nghịch chiếc cúc áo.

Xuyên qua lớp vải lụa mỏng, cảm nhận cơ bắp anh đột nhiên căng cứng.

Trong lòng dâng lên niềm hả hê đ/ộc á/c.

Hóa ra Cố Cảnh Thâm cũng không hoàn toàn là liễu hạ huệ.

Tôi thuận tay cởi bỏ chiếc vest khoác ngoài thuộc về anh, để nó rơi xuống sàn.

Trên người chỉ còn lại chiếc váy dây tinh tế được chọn lựa kỹ càng.

Một bên dây đã tuột xuống cánh tay, phô ra làn da trắng ngần cùng xươ/ng quai xanh gợi cảm.

Tôi tiến lại gần Cố Cảnh Thâm.

Lòng bàn chân mềm mại đạp lên chiếc vest rơi dưới đất.

Men theo đường cong bắp chân anh, từ từ cọ xát lên trên.

Cố Cảnh Thâm... trông thật ngon lành.

"Cố Cảnh Thâm..." Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ hồ hôn lên yết hầu anh, "Lúc nãy... anh đẹp trai quá."

"Ừm..."

Từ cổ họng Cố Cảnh Thâm vang lên ti/ếng r/ên nén giọ.

Yết hầu chuyển động dữ dội.

Bàn tay lớn đặt trên eo tôi đột nhiên siết ch/ặt.

Anh vội vã cởi chiếc kính gọng vàng trên sống mũi, quăng lên tủ tạo thành âm thanh trong trẻo.

"Tình Tình," giọng anh khàn hơn lúc trước, "Em say rồi, về phòng ngủ đi."

Anh ra lệnh.

Với chút kìm nén.

"Em không say..."

Tôi nhón chân, cố gắng hôn lên đôi môi mỏng đang mím ch/ặt của anh.

"Em rất tỉnh táo... Em biết anh chỉ vì thể diện của bà Cố... nhưng Cảnh Thâm à, hiện tại em chính là bà Cố mà..."

"Ôn Tình!" Anh nắm ch/ặt cổ tay tôi, đáy mắt cuồn cuộn màu mực, hơi thở gấp gáp, "Đừng nghịch ngợm."

Trong lòng tôi chua xót, trào dâng cảm giác bất lực và tủi thân vô bờ.

Quả nhiên anh... không thích tôi.

Đến mức tôi chủ động ôm vào lòng thế này mà anh vẫn bất động.

Tôi thực sự say rồi, cũng thực sự mệt rồi.

Không quyến rũ nổi, thật sự không cách nào lay động được.

Tôi bĩu môi.

Nhân lúc say m/ắng anh: "Đồ cổ hủ! Đồ đàn ông già!"

Rồi chạy như bay về phòng.

Thoát khỏi không khí ngột ngạt đầy m/ập mờ và từ chối ấy.

"Ôn Tình, tắm một mình cẩn thận đấy."

Bên ngoài cửa vẫn văng vẳng lời nhắc nhở đầy điềm tĩnh về chuyện tắm rửa.

"Anh là cha em à! Em đã bảo em không say mà! Em ổn!"

Tôi càu nhàu chạy vào phòng.

5

Nửa đêm, tiếng sấm bên ngoài cửa sổ đ/á/nh thức tôi.

Bản năng co người lại.

Rồi một bàn tay lớn ấm áp khẽ đặt lên mu bàn tay lạnh giá của tôi.

Tôi mở mắt hờ trong cơn mơ màng.

Trong ánh sáng mờ ảo, Cố Cảnh Thâm lặng lẽ ngồi bên giường.

Trên người vẫn mặc chiếc áo sơ mi dự tiệc.

Chỉ có điều cà vạt đã được nới lỏng, hai chiếc cúc trên cùng cởi ra, lộ ra phần ng/ực săn chắc nhỏ.

Anh... vẫn chưa đi?

Chưa thay đồ, cứ ở đây canh tôi sao?

"Cố Cảnh Thâm, sao anh lại ở đây?"

"Đến xem em thế nào, sợ em s/ay rư/ợu ch*t ở nhà họ Cố."

......

Hình như anh thật sự đang lo lắng cho tôi.

Không lẽ thật sự sợ tôi say tắm không an toàn.

Lại một tiếng sấm vang trời.

Một ý nghĩ ranh mãnh lóe lên.

Tôi giả vờ h/oảng s/ợ vì tiếng sấm, như con thú nhỏ sợ hãi chui vào lòng anh.

Hai tay ôm lấy cơ ng/ực.

"Cố Cảnh Thâm... em sợ..."

Tôi giấu mặt vào cổ anh, giọng nức nở như thật.

Cơ thể anh lập tức cứng đờ, hơi thở đ/ứt quãng.

Giằng co vài giây.

Tôi cảm nhận cánh tay anh nhấc lên, do dự.

Rồi cuối cùng đặt nhẹ lên lưng tôi, khẽ vỗ về.

"Đừng sợ."

"Anh ở đây rồi."

Giọng anh vang lên giữa khoảng lặng của tiếng sấm, trầm ấm và đầy m/a lực, mang theo sức mạnh an ủi khó cưỡng.

Bàn tay anh rất lớn, rất ấm.

Xuyên qua lớp vải lụa mỏng của chiếc váy ngủ, truyền hơi ấm vào làn da hơi lạnh trên lưng tôi.

Hơi nóng ấy gần như th/iêu đ/ốt da thịt tôi.

Từng động tác nhẹ nhàng nhưng mang sức quyến rũ ch*t người.

Nhưng cơ thể tôi lại phản ứng dữ dội hơn dưới sự vỗ về vụng về ấy của anh.

Luồng nhiệt cuộn lên từ bụng dưới, khiến cơ thể vô thức cựa quậy trong vòng tay anh.

Như muốn tìm ki/ếm sự tiếp xúc mật thiết hơn.

Muốn chiếm đoạt...

Bàn tay vốn yên vị trên ng/ực anh bắt đầu lén lút trườn xuống.

Hướng thẳng đến khóa thắt lưng...

Sự kìm nén của anh giờ đây lại trở thành liều th/uốc kí/ch th/ích mạnh nhất.

Hơi thở trở nên gấp gáp.

Trong bóng tối, tôi cảm nhận rõ hơi nóng từ anh.

Và cả... sự hiện diện cứng rắn không thể che giấu.

Âm thầm kể về sự nhẫn nhịn và giằng x/é trong anh.

Anh rõ ràng cũng muốn tôi.

"Cố Cảnh Thâm..." Tôi ngẩng đầu lên, trong bóng tối tìm ki/ếm đôi mắt anh, "Ôm ch/ặt hơn chút nữa được không?"

Anh lặng im nhìn tôi.

Ánh mắt khó hiểu.

Rốt cuộc, ngay khi tôi tưởng chừng con đê sắp vỡ tung...

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thân Nhập Cuộc, Đôi Bên Chìm Đắm

Chương 17
Tôi và em gái là con dâu nuôi từ bé mà ông trùm Cảng Thành chọn cho hai người con trai của ông ta. Tôi đi theo nhị thiếu gia hiền hòa, lễ độ; còn em gái tôi thì đi theo đại thiếu gia - kẻ nổi tiếng b/ạo ngược và trăng hoa. 20 năm ở bên cạnh, tôi chắn cho nhị thiếu gia mười chín lần nguy hiểm đến tính mạng, những v/ết thư/ơng nhỏ thì kể không xuể. Chỉ cần anh lên tiếng, dù là dao núi hay biển lửa, tôi cũng lao vào không hề chớp mắt. Anh thích sự trung thành của tôi, nhưng chưa từng để tôi phục vụ hay đến quá gần. Tôi cứ nghĩ anh gh//ét những vết sẹ/o đầy trên người tôi, nên chưa bao giờ dám vượt ranh giới. Rồi một vụ t/ai nạ//n giao thông xảy ra, đại thiếu gia ch//ết cháy trong biển lửa. Đêm tôi đến giữ linh, tận mắt nhìn thấy nhị thiếu gia ôm lấy em gái tôi – toàn thân đều là vết thương và thành kính hôn lên từng vết s/ẹo của cô ấy. “Những năm qua em chịu khổ rồi. Cuối cùng anh cũng có thể đường đường chính chính ở bên em.” Thì ra, người anh luôn giữ mình vì… là em gái tôi. Đêm ấy, anh nhìn tôi và nói: “Em ấy đã bị anh cả tr/a t//ấn lâu như vậy rồi, làm sao có thể để em ấy giữ tiết thờ chồng nữa? Em làm thay đi. Nhiệm vụ này còn dễ hơn mấy lần em suýt ch//ết trước đây, đúng không?” Tôi đồng ý. Xem như đây là lần cuối cùng tôi tuân lệnh anh. Không ngờ, ngay ngày thứ hai tôi “giữ lễ quả phụ”… đại thiếu gia lại trở về.
12.49 K
6 Vòng luẩn quẩn Chương 47
7 Phản nghịch Chương 23
8 Ăn 2 Lương Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm