**Chương 8**

Hắn đang hỏi tôi sao?

Hắn tưởng tôi run lên vì lạnh?

Khoảng cách xa thế này, sao hắn phát hiện được?

Tôi thấy bứt rứt vì những suy nghĩ dơ bẩn của mình.

Chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

"Không lạnh." Tôi đứng dậy định đi.

"Trốn anh?" Hắn đột ngột chất vấn.

"Không có." Sợ bị chạm trúng tim đen, tôi đành ngồi xuống lại.

Gắng ra vẻ bình tĩnh tiếp tục xem bản vẽ.

"Vậy sao dạo này em không trêu anh nữa?" Cố Cảnh Thâm hỏi câu này, chẳng giống Cố Cảnh Thâm lắm.

Tôi sững sờ không biết trả lời thế nào.

"Vì... em đã nếm thử vị của anh rồi mà."

Tôi đang nói cái quái gì thế này.

Bầu không khí đóng băng.

Giằng co hồi lâu, hắn lặng lẽ bước về phía cửa.

Phòng rất rộng, mười bước mới tới được cửa.

Một bước, hai bước...

Tôi tưởng hắn sẽ rời đi.

Bỗng hắn quay người, lao thẳng về phía tôi.

Tôi hoảng hốt ngẩng đầu, khoảnh khắc sau đã bị hắn dồn vào góc tường.

Ánh mắt Cố Cảnh Thâm đỏ ngầu, găm ch/ặt vào tôi.

Nỗi đ/au cùng phẫn nộ cuộn trào trong đó, như muốn nuốt chửng tôi.

"Em lợi dụng xong anh là tính bỏ qua?"

Lợi dụng gì?

Bỏ qua cái gì?

À, hắn đang nói chuyện giúp đỡ gia đình họ Ôn, giúp đỡ tôi?

"Cố tổng, có phải chê 'báo đáp' của em chưa đủ? Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, nếu anh muốn em có thể phối hợp..."

"Ôn Tình, em làm thế này là đang hạ thấp bản thân hay hạ thấp anh?"

Tôi càng thêm khó hiểu.

Rõ ràng là hắn, từ chối tôi hết lần này tới lần khác.

Rõ ràng là hắn, trở nên lạnh nhạt sau đêm ân ái.

Rõ ràng là hắn, gọi tình cảm của tôi là "mất kiểm soát", "không thoải mái", "báo đáp".

Hắn kéo tôi vào lòng, động tác mang theo sự cưỡ/ng ch/ế không thể từ chối.

Tôi bản năng chống cự, tay đặt lên ng/ực hắn: "Muộn rồi, ngày mai em còn phải họp..."

Câu nói như ngòi châm, châm n/ổ Cố Cảnh Thâm.

Hắn hung hãn nắm lấy cổ tay tôi, lực đạo mạnh khiến tôi đ/au rên lên.

Tay kia bóp ch/ặt cằm tôi, ép tôi phải nhìn thẳng vào hắn.

"Thứ họp hành buổi sáng ch*t ti/ệt!" Giọng hắn khản đặc vỡ vụn: "Ôn Tình! Giờ trong mắt em chỉ còn mỗi danh hiệu 'Cố thái thái' ch*t ti/ệt phải không?!"

"Anh thì sao? Anh rốt cuộc là cái gì?!"

"Một tấm đệm chân dùng xong là vứt?"

"Thằng ngốc cung cấp tiền bạc và qu/an h/ệ?!"

Cố Cảnh Thâm... hắn đang... đi/ên cái gì thế?

"Cố Cảnh Thâm! Anh làm đ/au em!"

Tôi kêu lên vì đ/au đớn.

Cố Cảnh Thâm như tỉnh táo lại, buông tay.

"Xin lỗi, anh thất thố làm em sợ rồi."

"Dạo này vất vả rồi, nghỉ đi."

Cố Cảnh Thâm buông vai tôi.

Bước ra khỏi phòng.

**Chương 9**

Sau khi Cố Cảnh Thâm rời đi, tôi tựa lưng vào tường trượt xuống đất, tim vẫn đ/ập thình thịch.

Đôi mắt đỏ ngầu cùng những lời chất vấn tan nát của hắn ám ảnh không thôi.

"Một tấm đệm chân dùng xong là vứt?"

"Thằng ngốc cung cấp tiền bạc và qu/an h/ệ?"

Hắn nghĩ như vậy sao?

Sao hắn lại nghĩ thế?

— Cố Cảnh Thâm, có phải... hắn cũng thích tôi?

Nghĩ vậy, trong lòng tôi lại nhen nhóm can đảm.

Tôi muốn một câu trả lời, rõ ràng, từ chính Cố Cảnh Thâm.

Cơ hội đến nhanh chóng.

Một tuần sau, Cố Cảnh Thâm cần sang châu Âu công tác.

Trước lúc đi, hắn vẫn lạnh lùng dặn dò lịch trình, thậm chí còn lạnh nhạt hơn mọi khi.

Tôi lặng lẽ nghe, không nói thêm lời nào.

Cho tới khi hắn bước tới cửa.

"Cố Cảnh Thâm, đợi anh về, chúng ta nói chuyện." Tôi kiên định nói.

Cố Cảnh Thâm dừng bước, lưng cứng đờ trong chốc lát, không quay đầu, chỉ khẽ đáp: "Ừ."

Cánh cửa đóng lại.

Tôi thuận tay dọn dẹp thư phòng của Cố Cảnh Thâm.

Bỗng phát hiện tủ sắt chưa đóng.

Có vẻ như khi lấy giấy tờ đi công tác, hắn quên đóng lại.

Trên cùng chỉ là vài tấm ảnh đã cũ.

Tôi ngồi xổm xuống, tò mò liếc nhìn.

Tấm trên cùng là tôi khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mặc đồng phục xanh trắng, buộc tóc đuôi ngựa, đang kéo vĩ cầm trên sân khấu lễ hội nghệ thuật.

Tim tôi đ/ập lo/ạn xạ, ngón tay run run lật tấm dưới.

Là khoảnh khắc tôi chạy trong hội thao cấp ba.

Là tôi thời đại học mặc áo tốt nghiệp, cười đùa cùng bạn bè.

Thậm chí có cả tấm tôi thổi nến trong vườn nhà vào sinh nhật mười tám tuổi...

Từng tấm ảnh ghi lại dấu vết từ ngây ngô tới trưởng thành của tôi.

Nhiều tấm chính tôi cũng không nhớ nổi.

Tấm cuối cùng là buổi tối sinh nhật hai mươi của tôi.

Tôi chơi đi/ên cuồ/ng, hơi say, ngủ thiếp đi trên sofa, tay vẫn nắm chú gấu bông.

Góc chụp rõ ràng là đ/á/nh cắp.

Mặt sau tấm ảnh là nét chữ quen thuộc nhưng nét bút g/ãy gọn vì ấn mạnh —

"Từ ngày em mười tám, anh đã phạm tội suốt ngày đêm."

Ký tên là cái tên quá đỗi quen thuộc — Cố Cảnh Thâm.

Thời điểm, ba năm trước khi tôi gả cho hắn.

Tôi cứng đờ tại chỗ, ngưng thở.

Toàn thân bị cuốn vào cơn nóng bỏng khó tả.

Cố Cảnh Thâm, hắn cũng muốn có tôi.

Sao hắn chẳng bao giờ nói?

Còn nói cái thứ trách nhiệm vớ vẩn, danh hiệu Cố thái thái vô nghĩa!

Còn giả vờ đạo mạo làm gì!

Tôi hít sâu, quay về phòng ngủ.

Tôi muốn tặng Cố Cảnh Thâm một món quà lớn.

Vừa là quà, vừa là trừng ph/ạt.

Tôi mở tủ quần áo, bên trong không thiếu những bộ đồ gợi cảm táo bạo.

Là vũ khí tôi từng chuẩn bị để "ăn" hắn.

Giờ, tôi lại cầm lên vũ khí này.

Không còn vì khoái lạc đơn thuần, mà là... buộc hắn phải nói ra.

Nói về những tấm ảnh này.

Nói về câu chữ sau tấm ảnh.

Ba ngày sau, Cố Cảnh Thâm trở về đầy bụi đường.

Đẩy cửa phòng ngủ, chỉ còn đèn tường vàng ửng.

Tôi tựa đầu giường, chéo chân.

Không mặc váy ngủ.

Chỉ khoác bộ nội y ren đen tối giản.

Dây áo mảnh mai ôm lấy vòng eo không đầy một nắm.

Tôi thản nhiên nghịch chiếc bịt mắt ren cùng bộ.

Dải lụa đen quấn quanh ngón tay trắng ngần.

Cố Cảnh Thâm nghẹt thở, đứng cứng nơi cửa.

Cơ thể trong vest căng như dây cung.

"Về rồi?" Giọng tôi pha lẫn kiêu ngạo và quyết tâm.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thân Nhập Cuộc, Đôi Bên Chìm Đắm

Chương 17
Tôi và em gái là con dâu nuôi từ bé mà ông trùm Cảng Thành chọn cho hai người con trai của ông ta. Tôi đi theo nhị thiếu gia hiền hòa, lễ độ; còn em gái tôi thì đi theo đại thiếu gia - kẻ nổi tiếng b/ạo ngược và trăng hoa. 20 năm ở bên cạnh, tôi chắn cho nhị thiếu gia mười chín lần nguy hiểm đến tính mạng, những v/ết thư/ơng nhỏ thì kể không xuể. Chỉ cần anh lên tiếng, dù là dao núi hay biển lửa, tôi cũng lao vào không hề chớp mắt. Anh thích sự trung thành của tôi, nhưng chưa từng để tôi phục vụ hay đến quá gần. Tôi cứ nghĩ anh gh//ét những vết sẹ/o đầy trên người tôi, nên chưa bao giờ dám vượt ranh giới. Rồi một vụ t/ai nạ//n giao thông xảy ra, đại thiếu gia ch//ết cháy trong biển lửa. Đêm tôi đến giữ linh, tận mắt nhìn thấy nhị thiếu gia ôm lấy em gái tôi – toàn thân đều là vết thương và thành kính hôn lên từng vết s/ẹo của cô ấy. “Những năm qua em chịu khổ rồi. Cuối cùng anh cũng có thể đường đường chính chính ở bên em.” Thì ra, người anh luôn giữ mình vì… là em gái tôi. Đêm ấy, anh nhìn tôi và nói: “Em ấy đã bị anh cả tr/a t//ấn lâu như vậy rồi, làm sao có thể để em ấy giữ tiết thờ chồng nữa? Em làm thay đi. Nhiệm vụ này còn dễ hơn mấy lần em suýt ch//ết trước đây, đúng không?” Tôi đồng ý. Xem như đây là lần cuối cùng tôi tuân lệnh anh. Không ngờ, ngay ngày thứ hai tôi “giữ lễ quả phụ”… đại thiếu gia lại trở về.
12.49 K
6 Vòng luẩn quẩn Chương 47
7 Phản nghịch Chương 23
8 Ăn 2 Lương Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm