Trần Ninh chui ra từ chăn bông, mái tóc rối bù.

"Lâm Khê, cậu giúp tớ với, giường cậu trải chuẩn quá!"

"Lâm Khê, tớ nữa, tớ nữa, làm ơn đi. Tự tớ trải xong thì đêm nay đừng hòng ngủ."

Nghe Trần Ninh nói vậy, hai đứa bạn cùng phòng kia cũng nhanh nhảu xin giúp.

Tôi gật đầu, lần lượt giúp từng đứa chỉnh lại giường chiếu theo thứ tự chúng nó nói.

Một tiếng sau.

Giường của cả ba đứa tôi đều dọn xong xuôi.

Ngồi nghỉ tại chỗ, tôi nhấp ngụm nước.

Trần Ninh bước lại đưa tôi chiếc kẹp tóc:

"Cái này là đồ đi kèm khi tớ m/ua túi xách, đừng chê nhé. Thẻ tớ bị anh trai hạ hạn mức rồi, lát nữa tớ mời cậu ăn."

Diệp An mang tới hộp mặt nạ:

"Loại này xài tốt lắm, hợp mọi loại da. Cậu thử đi."

Lý Manh dúi vào tay tôi cây bút máy:

"Tớ m/ua cây này vừa đi tour idol vừa du lịch đó. Cậu là cao thủ học đường, tớ học bình thường, xài phí lắm."

Tối đến, cả bọn leo lên giường chơi game.

Nhân lúc không ai để ý, tôi lén dùng điện thoại tra giá những món quà ấy.

Kẹp tóc giá chát chúa - mười hai ngàn, b/án lại cũng được bảy.

Mặt nạ một hộp năm miếng mà tới ba ngàn.

Bút máy sáu ngàn rưỡi.

Trần Ninh còn bảo tôi đừng chê.

Phải viết bao nhiêu bài thuê mới m/ua nổi cái kẹp này?

Tôi lẳng lặng cất hết đồ vào ngăn tủ.

Tự nhủ đây là quà tặng từ bạn bè.

Dù sao cũng không thể đem lòng tốt của người khác ra b/án.

Dù với tôi chúng là bảo vật đắt đỏ, với họ có lẽ chỉ như viên kẹo cho không.

**4**

Ba trăm mấy chẳng đủ chi tiêu một tháng.

Tôi đã tiết kiệm hết mức có thể.

Sáng: một quả trứng với bánh bao chấm nước lã, hai ngàn rưỡi.

Trưa: cơm thịt băm xào rau canh miễn phí, năm ngàn rưỡi.

Tối: tô mì nước rau lèo tèo vài cọng giá, ba ngàn.

Có hôm để dành, sáng m/ua thêm bánh bao để dành ăn tối.

Trưa xì xụp gói mì 1.5k.

Mấy đứa bạn phòng chỉ ăn căng tin cùng tôi đúng một lần từ hôm nhập học, sau đó biệt tăm.

Lý do ư?

Chúng nó bảo đồ dở ẹc.

Theo kế hoạch, cứ ăn lưng lửng bụng thì ba trăm mấy đủ sống tới kỳ thi tháng để lĩnh tiền thưởng cải thiện bữa ăn.

Nhưng tôi quên béng chuyện đèn đỏ.

Băng vệ sinh mang từ nhà hết nhẵn, đành phải ra cửa hàng trường m/ua.

Combo ngày đêm ngốn mất hai chục.

Hai ngày rưỡi nhịn đói tan thành mây khói.

Muốn tắm phải nạp tiền thẻ nước.

Để tiết kiệm, tôi một ngày lau người, một ngày tắm thật.

Vậy mà ba trăm mấy vẫn không đủ xài hết tháng.

Chưa đầy nửa tháng đã cạn túi.

Tôi từng nghĩ tiếp tục viết thuê bài tập ki/ếm tiền.

Nhưng mới nhập học, chưa thân với ai.

Cũng định cuối tuần đi làm thêm, hỏi khắp nơi.

Đều bị từ chối vì không đủ mười tám.

Đành phải bóp ch/ặt hầu bao hơn nữa.

Sáng hai cái bánh bao, sáng một chiều một.

Trưa uống nước lã cho no bụng.

Tôi đói. Đói cồn cào.

Cơn đói hành hạ khiến tôi không thể tập trung nghe giảng.

Kỳ thi tháng đầu cũng vì bụng réo mà làm bài lỗi tùm lum.

Hạng nhất lớp, thứ tư khối.

Chỉ một bậc nữa thôi là có học bổng.

Tôi nắm ch/ặt tờ kết quả.

Lặng thinh.

Trần Ninh vỗ vai tôi:

"Cao thủ! Nhất lớp luôn! Gh/ê thiệt!"

"Điện thoại cậu kêu kìa, mừng quá không nghe thấy à?"

Tôi gi/ật mình, nhìn màn hình hiển thị liên lạc.

Mẹ gọi tới.

Từ lúc phát phiếu điểm, bản điện tử cũng đồng thời gửi về phụ huynh.

"Con thi kiểu gì vậy?"

"Con học hành ra sao?"

Tôi không trả lời câu hỏi của bà:

"Con hết tiền rồi."

Giọng mẹ bỗng chói lên:

"Không phải tại con thi dở nên mới không có tiền sao?"

"Được top 3 khối thì đã có tiền rồi!"

"Tiểu Khê, ba mẹ làm việc cực khổ lắm, con vốn là đứa biết thương ba mẹ mà đúng không?"

"Học cho tốt, thi tốt lấy học bổng."

Mẹ tôi cúp máy luôn.

Không thèm quan tâm tới chuyện tôi hết tiền.

Tôi nhìn hạn mức thân nhân mới được làm mới - một trăm đồng.

Muốn khóc.

Nhưng không nổi nước mắt.

Lúc nào cũng bảo thương ba mẹ vất vả.

Vậy ai sẽ thương lấy tôi?

Một trăm tiêu hết sạch.

Đói quá, tôi đành lén lấy nửa cái bánh bao hay cái bánh mứt thừa của đám bạn trong căng tin.

Nhưng không phải ngày nào cũng ki/ếm được.

Tôi núp sau bụi cây sân vận động, nhai miếng bánh bao ng/uội ngắt thậm chí cứng đơ, uống thêm ngụm nước nóng miễn phí.

"Meo~"

Tiếng mèo gần đó khiến tôi chú ý.

Tiếp theo là giọng mấy đứa cùng lớp.

"Miu miu, xem tụi này mang gì cho mày này!"

"Xúc xích với pate mày thích nè!"

Tôi thu mình sau lùm cây, qua kẽ lá ngắm chúng cười đùa hớn hở.

Mặc cảm nghẹt thở.

Như con chuột nhắt nhìn tr/ộm hạnh phúc kẻ khác.

"Xem kìa, nó ăn pate ngon lành gh/ê!"

"Ừa, dễ thương quá!"

"Để xúc xích đây cho nó tự ăn đi. Đi m/ua trà sữa uống tối học bài cho đỡ buồn ngủ."

"Ừ nhỉ."

"Đi thôi!"

"Bye mèo, mai tụi này mang xúc xích mới cho mày nha!"

**5**

Chúng nó vừa đi vừa đùa giỡn rôm rả.

Tôi ngồi xổm sau bụi cây, tay nắm ch/ặt nửa cái bánh bao.

Chân đã tê cứng.

Đợi bóng chúng khuất hẳn, tôi mới lò dò bước ra.

Tiến đến trước con mèo.

Nghiến răng, tôi lấy đi nửa cây xúc xích.

Như bị q/uỷ đói đuổi sau lưng, tôi ba chân bốn cẳng chuồn khỏi sân vận động.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thân Nhập Cuộc, Đôi Bên Chìm Đắm

Chương 17
Tôi và em gái là con dâu nuôi từ bé mà ông trùm Cảng Thành chọn cho hai người con trai của ông ta. Tôi đi theo nhị thiếu gia hiền hòa, lễ độ; còn em gái tôi thì đi theo đại thiếu gia - kẻ nổi tiếng b/ạo ngược và trăng hoa. 20 năm ở bên cạnh, tôi chắn cho nhị thiếu gia mười chín lần nguy hiểm đến tính mạng, những v/ết thư/ơng nhỏ thì kể không xuể. Chỉ cần anh lên tiếng, dù là dao núi hay biển lửa, tôi cũng lao vào không hề chớp mắt. Anh thích sự trung thành của tôi, nhưng chưa từng để tôi phục vụ hay đến quá gần. Tôi cứ nghĩ anh gh//ét những vết sẹ/o đầy trên người tôi, nên chưa bao giờ dám vượt ranh giới. Rồi một vụ t/ai nạ//n giao thông xảy ra, đại thiếu gia ch//ết cháy trong biển lửa. Đêm tôi đến giữ linh, tận mắt nhìn thấy nhị thiếu gia ôm lấy em gái tôi – toàn thân đều là vết thương và thành kính hôn lên từng vết s/ẹo của cô ấy. “Những năm qua em chịu khổ rồi. Cuối cùng anh cũng có thể đường đường chính chính ở bên em.” Thì ra, người anh luôn giữ mình vì… là em gái tôi. Đêm ấy, anh nhìn tôi và nói: “Em ấy đã bị anh cả tr/a t//ấn lâu như vậy rồi, làm sao có thể để em ấy giữ tiết thờ chồng nữa? Em làm thay đi. Nhiệm vụ này còn dễ hơn mấy lần em suýt ch//ết trước đây, đúng không?” Tôi đồng ý. Xem như đây là lần cuối cùng tôi tuân lệnh anh. Không ngờ, ngay ngày thứ hai tôi “giữ lễ quả phụ”… đại thiếu gia lại trở về.
12.49 K
5 Vòng luẩn quẩn Chương 47
6 Phản nghịch Chương 23
7 Ăn 2 Lương Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Hoàn Hồn Hàn Y Dạ

Chương 6
Lễ Hàn Y, tại ranh giới âm dương, tro giấy bay tán loạn. Em gái tôi đang đốt quần áo và tiền giấy cho tôi ở đầu ngõ. Tôi co ro ở bên kia sông Vong Xuyên, chờ đợi khổ sở cả ngày, thậm chí không thể chạm vào một mảnh tro giấy còn hơi ấm. Lòng quyết tâm, tôi quyết định lên trên để xem rõ ràng. Tôi hối lộ quỷ sai bằng trâm vàng, lén lút trở lại dương gian. Chỉ thấy trước lò lửa của em gái tôi, một đám cô hồn dã quỷ ùa lên đông nghịt. 'Dám cướp đồ của lão nương, cũng không thèm hỏi thăm lão nương khi còn sống là ai!' Tôi xua tan đám quỷ. Nhưng lại thấy em gái tôi đang chịu khổ vì tưởng niệm tôi. Mẹ kế vu khống, gia pháp đánh đòn đến mức thoi thóp. Âm dương cách biệt, tôi điên cuồng lao tới, nhưng chỉ có thể đứng nhìn cây ván rơi xuống. Trong tuyệt vọng, tôi trở lại địa phủ, quỳ gối cầu xin phán quan. Tiêu tan hết tất cả bảo vật tùy táng, với cái giá là hồn phi phách tán, đổi lấy bảy ngày thân xác quỷ dữ. Và hãy xem trong bảy ngày này, một sợi cô hồn làm thế nào để lật đổ nhân gian.
Báo thù
Cổ trang
Linh Dị
44
Dã Minh Chương 8