"Bệ hạ, thần thiếp oan uổng lắm!"

Tào Quý phi khóc lóc thảm thiết: "Thần thiếp lo lắng cho bệ/nh tình của bệ hạ, nghe nói hoàng thượng đã ban hết linh dược quý giá cho hoàng hậu tỷ tỷ, nên mới tìm đến c/ầu x/in bà ấy."

Hoàng đế mặt mày tái nhợt, giọng r/un r/ẩy: "Ngươi... ngươi cùng với Dụ Khanh là đồng bọn!"

Ta bước ra từ sau rèm, vẻ mặt còn ấm ức hơn cả Tào Quý phi: "Bệ hạ xưa nay vẫn gọi thần thiếp là Khanh Khanh cơ mà?"

Khóe môi cong lên đầy mỉa mai: "Sao giờ đây lại xa lạ đến thế?"

Ánh mắt Tiêu Quân D/ao dần tắt lịm: "Dụ Khanh... ngươi phát hiện từ khi nào?"

Ta cười lạnh: "Bệ hạ hỏi thần thiếp phát hiện th/uốc bổ quý ngài ban đều bị tẩm đ/ộc từ lúc nào?"

"Hay là hỏi thần thiếp biết được tấm chân tình của bệ hạ chỉ là giả tạo, ngài mong thần thiếp sẩy th/ai, khó sinh, ch*t đi để nhường ngôi vị hoàng hậu cho người khác?"

Nụ cười ta càng thêm tươi rói: "Không, thần thiếp sẽ không nói cho ngài biết. Thần thiếp muốn ngươi ch*t không nhắm được mắt!"

**Chương 16**

Tiêu Quân D/ao nhìn ta bằng ánh mắt kỳ quái, bỗng hét lên: "Triệu Tư! Triệu Tư!"

Ta và Tào Quý phi đồng loạt biến sắc. Kiếp trước, lúc lâm chung hắn đã triệu ra ám vệ. Lần này ta đã phái người điều hổ ly sơn, ngay cả Triệu Tư cũng bị Tào Quý phi lấy cớ đuổi đi.

Ta quay sang nhìn hắn: "Bệ hạ đề phòng Tào Quý phi?"

Tiêu Quân D/ao đắc ý: "Bên cạnh long sàng, há để kẻ khác ngủ ngon!"

Triệu Tư bước vào. Khác với dáng vẻ khom lưng thường ngày, hắn đứng thẳng người, dập tắt hy vọng cuối cùng của Tiêu Quân D/ao: "Lão nô cung kính tiễn bệ hạ băng hà!"

Tiêu Quân D/ao gục trên long sàng, mắt tràn h/ận ý: "Trẫm không ngờ... ngay cả Triệu Tư cũng bị các ngươi m/ua chuộc."

Ta và Tào Quý phi nhìn nhau, cả hai đều thấy nghi hoặc trong mắt đối phương.

Triệu Tư cười nhạt: "Bệ hạ không cần biết chân tướng."

"Hoàng hậu nương nương đã dặn: Phải để ngài ch*t không nhắm mắt!"

**Chương 17**

Tiêu Quân D/ao ch*t. Hóa ra Triệu Tư chính là thanh mai trúc mã của Lạc Tiệp Dư.

Hắn muốn Tiêu Quân D/ao ch*t là vì nàng. Khi còn là cung nữ, nàng đã hẹn ước với hắn: Đến hai mươi lăm tuổi xuất cung sẽ thành thân.

Họ mừng rỡ chờ đợi, nào ngờ đợi được tin Tiêu Quân D/ao s/ay rư/ợu xông vào phòng Lạc Tiệp Dư. Hắn không những cưỡng ép còn vu cho nàng chủ động quyến rũ.

Triệu Tư phẫn nộ, vì tình mà tự hoạn nhập cung.

Lạc Tiệp Dư không muốn ở lại: "Thần có thể mang Tiểu Tiểu đi không?"

Tiểu Tiểu đã vào ngọc điệp, là trưởng công chúa chính danh, vốn không thể theo nàng ra ngoài. Nhưng chúng ta đã gi*t vua, còn tuân theo quy củ làm gì!

"Được, ta sẽ giữ danh hiệu công chúa cho Tiểu Tiểu."

"Khi nó lớn, muốn về cung lúc nào cũng được."

Ta nhìn Lạc Tiệp Dư: "Cả ngươi nữa, ta sẽ để lại danh hiệu Lạc Thái phi."

"Phòng khi Triệu Tư phụ bạc, ngươi có thể trở về bất cứ lúc nào."

Triệu Tư bất bình: "Thần sẽ không phụ nàng!"

Chắc là không thôi, kiếp trước hắn vì Lạc Tiệp Dư mà liều cả mạng. Nhưng ai dám chắc tương lai? Ta từng cũng tưởng gặp được lương nhân khi gả cho Tiêu Quân D/ao.

Tào Xuân Hương rời cung với thân phận giả. Ta không ngờ lần gặp lại, nàng trở thành đệ phụ của ta.

Thẩm mỹ của nàng vẫn vậy - thích thư sinh. Hoàng đệ vi phục tư phỏng vừa hay bị nàng để mắt tới. Thật là nhân duyên trời định!

Hoàng đệ ngoài việc thị sát dân tình còn có nhiệm vụ tìm muội muội. Ta đưa hắn hình vẽ và tên tuổi.

Hắn mất nửa năm mới tìm được. Suýt chút nữa, muội muội đã bị cha dượng b/án vào lầu xanh.

Sau khi Tiêu Quân D/ao ch*t, ta từng trò chuyện với Cố Trắc phi.

Nàng nói: "Thần thiếp muốn rời cung."

Ngày nàng đi, con trai Tiêu Dật Hiên mặc thường phục tiễn đến tận trường đình mười dặm ngoại ô. Ta tưởng câu chuyện của họ kết thúc ở đây.

**Chương 18**

Đâu ngờ sau giờ giới nghiêm, Tiêu Dật Hiên mở cổng cung phá lệnh, đuổi theo ra khỏi thượng kinh.

Hắn đuổi theo Cố Lan Từ.

Lan Từ nói với ta nàng đã mơ thấy ta sinh Tiểu Tiểu xong liền qu/a đ/ời. Nàng mơ thấy mình trở thành hoàng hậu, phát hiện Tiêu Quân D/ao là đạo đức giả nên hợp lực gi*t hắn.

Nàng định nhường ngôi cho Tiêu Dật Hiên, nhưng hắn lại nhường cho hoàng đệ.

Ta xoa đầu nàng: "Chỉ là giấc mộng thôi, đừng để tâm."

Hôm sau ta phát hiện hai người có điều lạ. Khí thế của Lan Từ hoàn toàn khác, còn uy nghi hơn cả ta - thái hậu. Nàng tránh ánh mắt con trai, còn Tiêu Dật Hiên nhìn nàng đầy vẻ sâu đậm.

Ta nghe được cuộc tranh cãi:

Tiêu Dật Hiên: "Lan Từ, trẫm phải lấy ngươi!"

"Dù là kiếp trước... ngươi hẳn không biết, trẫm dạy hoàng đệ nhỏ câu đầu tiên chính là 'huynh trưởng như phụ'."

"Trẫm đã tẩy n/ão thành công, nó đã tiếp nhận 'huynh đệ ruột chính là phụ thân'."

"Trẫm còn viết tiểu thuyết tên: 'Chuyện tình nhiếp chính vương lạnh lùng và thái hậu láu lỉnh'."

Lan Từ: "Nếu ai gia... không đồng ý?"

Tiêu Dật Hiên mắt lóe đi/ên cuồ/ng: "Vậy nhi thần chỉ còn cách cưỡ/ng ch/ế yêu đương!"

Sau đó, ta còn nghe loáng thoáng:

"Thái hậu mở cửa, con là cha đây!"

Ồ, đây là thứ ai gia có thể nghe sao?

**(Toàn văn hết)**

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Sau Khi Thức Tỉnh, Chồng Đẹp Trai Và Con Ngoan, Tôi Cười Mà Nhận

Chương 18
Tôi là Omega độc ác trong truyện ABO ngọt ngào, kẻ chuyên đối đầu với nhân vật thụ. Suốt thời gian bị cốt truyện thao túng, tôi ghét bỏ chồng, bỏ bê con cái, biến gia đình êm ấm thành bãi chiến trường. Ngày tôi thức tỉnh, tôi hối hả chạy về nhà. Đồng thời, những dòng bình luận lướt ngang trước mắt: “Bao giờ Lê Thính Ngô mới biến mất? Ngán cái vai phản diện rẻ tiền này lắm rồi!” “Có chồng đẹp trai con ngoan mà không biết giữ, đúng là não đầy bã đậu!” “Chính hắn khiến Bùi Tịch Hàn và Bùi Tinh Nguyên hắc hóa thành phản diện, gây biết bao rắc rối cho cặp đôi chính.” “Lê Thính Ngô ngu xuẩn, một ván bài tốt mà đánh hỏng bét. Mau biến khỏi truyện đi!” “+1, đừng hại người khác nữa” Hơi thở gấp gáp sau cuộc chạy đua vẫn chưa thể lắng xuống. Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi đã thấy đứa con trai đáng thương đứng lặng trong bóng tối. Tôi quỳ xuống ôm chầm bé cưng, đặt vài nụ hôn lên má bé. Giữa lúc ấy, chồng tôi về tới cửa, ngơ ngác nhìn cảnh tượng khó tin. Tôi đứng dậy lôi anh lại.. Chồng đẹp trai phải được hôn một tỷ cái!
764
11 Chúc Ninh Chương 15

Mới cập nhật

Xem thêm