Anh tôi

Chương 4

11/12/2025 11:40

"Tiểu Tống hôm nay tan làm sớm thế, tự nấu cơm à?"

Tay tôi đặt trên tay nắm cửa, khựng lại một nhịp.

"Anh cậu hôm nay đi xem mắt rồi, một mình nấu nướng phiền phức lắm, chi bằng ra ngoài ăn cho đỡ. Nhưng sau này nếu có chị dâu rồi thì..."

Tôi ngắt lời bà ta: "Xem mắt?"

"À, sáng nay thấy anh ấy đi đổ rác, tôi có giới thiệu cho cô gái từ quê lên thành phố làm việc, người hiền lành, biết lo toan. Anh cậu nghe xong liền hẹn gặp ngay..."

Tôi cắn ch/ặt răng: "Ở đâu thế?"

"Quán lẩu mới mở kia kìa, gần nhà cô bé hơn. Này, đồ này cậu không lấy à?"

Chiếc xe vẫn đậu dưới lầu, động cơ còn nóng hổi.

Giờ cao điểm xe cộ tấp nập, quán ăn cũng đông nghịt người.

Khi tôi đến nơi, Tống Tri Niên đang ngồi đối diện một cô gái, nụ cười rạng rỡ mà e thẹn.

Tống Tri Niên nuôi tôi học đến tận thạc sĩ, còn anh chỉ học hết cấp ba đã nghỉ.

Từ hồi tiểu học, anh đã được con gái quý, thường xuyên có những bức thư tình lén bỏ vào cặp.

Mỗi ngày đi làm về mệt lử, anh thường đưa tôi xử lý đống thư ấy.

Đôi lúc, anh còn đùa bảo tôi học tập kỹ năng viết lách, sau này viết thư tỏ tình cho bạn gái.

Tôi đã học rất chăm chỉ.

Cũng viết rất nhiều, nhưng anh chẳng bao giờ đọc.

Tống Tri Niên vốn thông minh, nếu không phải vì nuôi tôi, có lẽ anh đã vào được đại học danh tiếng, yêu đương vu vơ rồi kết hôn sinh con.

Thế mà, anh lại gặp phải tôi.

**11**

Tay siết ch/ặt vô lăng, tôi lại gọi cho Tống Tri Niên.

Lần này, anh bắt máy.

"Em tan làm rồi à? Anh... anh ra ngoài ăn tí, không thì em ăn ở bệ/nh viện đi?"

Tôi bấm còi, phố Lâm An giờ cao điểm ồn ào khủng khiếp, thế mà Tống Tri Niên vẫn ngoái đầu lại.

Anh liếc nhìn tôi qua lớp kính.

Khói lẩu trong quán cuồn cuộn khiến mắt tôi cay xè.

Tôi kính cửa xe lên, lái vòng quanh ba vòng ngoại ô rồi mới về nhà.

Họ trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa.

Nhưng tại sao?

Tôi mệt mỏi trèo từng bậc thang, thậm chí không nhận ra Tống Tri Niên đang ngồi xổm trước cửa.

Bên chân anh là hộp bánh gạo xào mang về.

Ngày trước tôi nói dối thích ăn món này, thế là anh hay m/ua.

Vậy mà khi tôi nói thích anh nhất, sao anh lại không tin?

Tống Tri Niên ôm hộp bánh gạo, theo sát tôi như dâng báu vật.

"Ăn cơm chưa? Sao im thin thít thế?

"Nói cho mà biết, chỉ có em dám hỗn với anh thế này.

"Cả tòa nhà văn phòng, ai chẳng gọi anh một tiếng Tống tổng."

Đèn cảm ứng hành lang chập chờn, tôi cầm chìa khóa nhìn anh.

"Thế em có cần chúc mừng Tống tổng không?"

Lần này đến lượt Tống Tri Niên im bặt.

Tôi dồn anh vào góc tường: "Tống tổng muốn nghe gì? 'Bách niên giai lão' hay 'Tảo sinh quý tử' vậy?"

Tống Tri Niên ôm khư khư hộp bánh, ngẩng mặt nhìn tôi.

Trong nhà không bật đèn, ánh đèn ngủ vàng vọt làm đôi mắt anh long lanh.

"Tống An, anh chỉ đi ăn cơm, kết bạn bình thường thôi mà. Em phản ứng quá lên rồi."

Một tay tôi khóa ch/ặt cổ tay anh, hộp bánh gạo văng tung tóe.

"Vậy em nên phản ứng thế nào mới đúng?"

Có lẽ gợi lại ký ức không vui, Tống Tri Niên giãy giụa dữ dội.

Lần trước, tôi cũng đã ghì anh vào đầu giường như thế này.

Ngày xưa có lẽ anh còn địch lại tôi, nhưng mấy năm nay lười tập luyện, ăn gì cũng không b/éo, ngay cả bờ vai cũng đã thua tôi.

"Em có nên tự giác thu đồ ra đi, để các anh sống cuộc đời hai người? Đợi khi các anh kết hôn, lại chuẩn bị một món quà lớn?"

Tống Tri Niên đờ đẫn tại chỗ, dường như không ngờ tôi lại phản ứng dữ dội thế với chuyện "bình thường" này.

Tôi rút sợi xích từ tủ đầu giường, quỳ một gối xuống.

Sợi xích đen kịt trượt qua hổ khẩu, từng khúc quấn lấy mắt cá chân anh.

Tôi ngước nhìn Tống Tri Niên: "Anh à, em không thể chúc phúc cho hai người đâu."

"Nếu anh nhất định phải kết hôn, thì chỉ có thể là với em."

**12**

Tống Tri Niên đ/á tôi một cú: "Tống An! Em đi/ên rồi à?"

Tôi nắm ch/ặt mắt cá anh, ấn mạnh vào ng/ực mình.

"Anh, đến hôm nay mới biết sao?

"Từ khi yêu anh, em đã đi/ên rồi."

Sợi xích va vào nhau kêu lẻng xẻng.

Tống Tri Niên đi/ên cuồ/ng cắn vào vai tôi, đến khi chảy m/áu vẫn không buông.

Tôi bóp hàm anh mở ra, nhét viên th/uốc dưới lưỡi.

Cơ thể Tống Tri Niên r/un r/ẩy, chìm đắm giữa tỉnh táo và mê muội.

Anh để mặc tôi hành hạ cả đêm, đến sáng mới thiếp đi.

Dù đã bọc lớp nỉ mềm, nhưng cả đêm khiến mắt cá anh sưng đỏ.

Tôi bôi th/uốc cho Tống Tri Niên, khoác áo khoác đến bệ/nh viện.

Châu Lâm quả nhiên bị ép đến bệ/nh viện, bố cậu ta quen biết viện trưởng, còn xin riêng một phòng học.

Công ty anh tôi dạo này không bận, vắng mặt vài ngày cũng không ai phát hiện.

Nhưng thói quen bỏ bữa của Tống Tri Niên mới đáng lo.

Tôi quỳ trên thảm, đưa món khoai tây thịt bò anh thích đến miệng.

Tống Tri Niên chỉ liếc nhìn, đôi môi khô nẻ hé mở, thốt ra toàn những lời tôi không muốn nghe.

"Tống An, thả anh ra."

Tay tôi xoa nhẹ lưng anh: "Không đời nào, thả ra là anh biến mất."

Tống Tri Niên còn định nói gì, tôi đứng dậy bịt miệng anh.

Toàn thân anh mềm nhũn, chỉ có cái miệng là cứng, tôi chẳng ưa chút nào.

Tôi đổ dung dịch dinh dưỡng vào miệng anh, ép anh nuốt, yết hầu anh lăn một cái, mắt đỏ ngầu.

"Tống An, anh là anh trai em."

Tôi lau khóe miệng anh: "Em biết, em đang lên chính là anh trai mình đây."

**13**

Trước khi đi, tôi đ/ốt chút tinh dầu, Tống Tri Niên cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.

Chỉ là giấc ngủ chập chờn, hàng mi r/un r/ẩy không yên.

Vừa vào viện, điện thoại thám tử tư gọi đến.

"Chuyện của cậu và anh trai đã có manh mối rồi."

Hôm Tống Tri Niên thổ lộ thân thế, tôi đã thuê người điều tra.

Chuyện năm xưa qua lâu rồi, nhưng tra kỹ vẫn tìm được tơ hào.

Tôi bóp thái dương: "Kết quả thế nào?"

Tôi muốn giúp Tống Tri Niên tìm lại cha mẹ ruột, biết đâu anh sẽ vui hơn.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thân Nhập Cuộc, Đôi Bên Chìm Đắm

Chương 17
Tôi và em gái là con dâu nuôi từ bé mà ông trùm Cảng Thành chọn cho hai người con trai của ông ta. Tôi đi theo nhị thiếu gia hiền hòa, lễ độ; còn em gái tôi thì đi theo đại thiếu gia - kẻ nổi tiếng b/ạo ngược và trăng hoa. 20 năm ở bên cạnh, tôi chắn cho nhị thiếu gia mười chín lần nguy hiểm đến tính mạng, những v/ết thư/ơng nhỏ thì kể không xuể. Chỉ cần anh lên tiếng, dù là dao núi hay biển lửa, tôi cũng lao vào không hề chớp mắt. Anh thích sự trung thành của tôi, nhưng chưa từng để tôi phục vụ hay đến quá gần. Tôi cứ nghĩ anh gh//ét những vết sẹ/o đầy trên người tôi, nên chưa bao giờ dám vượt ranh giới. Rồi một vụ t/ai nạ//n giao thông xảy ra, đại thiếu gia ch//ết cháy trong biển lửa. Đêm tôi đến giữ linh, tận mắt nhìn thấy nhị thiếu gia ôm lấy em gái tôi – toàn thân đều là vết thương và thành kính hôn lên từng vết s/ẹo của cô ấy. “Những năm qua em chịu khổ rồi. Cuối cùng anh cũng có thể đường đường chính chính ở bên em.” Thì ra, người anh luôn giữ mình vì… là em gái tôi. Đêm ấy, anh nhìn tôi và nói: “Em ấy đã bị anh cả tr/a t//ấn lâu như vậy rồi, làm sao có thể để em ấy giữ tiết thờ chồng nữa? Em làm thay đi. Nhiệm vụ này còn dễ hơn mấy lần em suýt ch//ết trước đây, đúng không?” Tôi đồng ý. Xem như đây là lần cuối cùng tôi tuân lệnh anh. Không ngờ, ngay ngày thứ hai tôi “giữ lễ quả phụ”… đại thiếu gia lại trở về.
12.49 K
5 Vòng luẩn quẩn Chương 47
6 Phản nghịch Chương 23
7 Ăn 2 Lương Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Hoàn Hồn Hàn Y Dạ

Chương 6
Lễ Hàn Y, tại ranh giới âm dương, tro giấy bay tán loạn. Em gái tôi đang đốt quần áo và tiền giấy cho tôi ở đầu ngõ. Tôi co ro ở bên kia sông Vong Xuyên, chờ đợi khổ sở cả ngày, thậm chí không thể chạm vào một mảnh tro giấy còn hơi ấm. Lòng quyết tâm, tôi quyết định lên trên để xem rõ ràng. Tôi hối lộ quỷ sai bằng trâm vàng, lén lút trở lại dương gian. Chỉ thấy trước lò lửa của em gái tôi, một đám cô hồn dã quỷ ùa lên đông nghịt. 'Dám cướp đồ của lão nương, cũng không thèm hỏi thăm lão nương khi còn sống là ai!' Tôi xua tan đám quỷ. Nhưng lại thấy em gái tôi đang chịu khổ vì tưởng niệm tôi. Mẹ kế vu khống, gia pháp đánh đòn đến mức thoi thóp. Âm dương cách biệt, tôi điên cuồng lao tới, nhưng chỉ có thể đứng nhìn cây ván rơi xuống. Trong tuyệt vọng, tôi trở lại địa phủ, quỳ gối cầu xin phán quan. Tiêu tan hết tất cả bảo vật tùy táng, với cái giá là hồn phi phách tán, đổi lấy bảy ngày thân xác quỷ dữ. Và hãy xem trong bảy ngày này, một sợi cô hồn làm thế nào để lật đổ nhân gian.
Báo thù
Cổ trang
Linh Dị
44
Dã Minh Chương 8