Một Viên Kẹo Hoa Mơ

Chương 3

05/12/2025 12:47

Khi lên đến nơi ngẩng mặt nhìn, ối! Quả là gương mặt tuấn tú khó quên. Ta nhìn chàng, chàng cũng đưa mắt về phía ta.

Theo kịch bản, lẽ ra ta phải e lệ tự giới thiệu, mượn qu/an h/ệ với Trần Tĩnh Nhuỵ để tạo sơ hở. Sau đó đúng lúc bày tỏ sự ngưỡng m/ộ học thức, nhân phẩm cùng ngoại hình của chàng. Đàn ông dưới gầm trời này, ai chẳng thích được khen? Huống chi ta cũng chẳng x/ấu. Như Lưu m/a ma từng nói: Nhìn chính diện thì đoan trang cao quý, nhìn nghiêng lại tựa hồ yêu tinh hồ ly, đủ khiến bất kỳ nam nhân nào cũng động lòng.

Nhưng khi thấy chàng trai trước mắt, ta chỉ muốn thốt lên: Lưu m/a ma khen hơi sớm rồi! Nếu ta là hồ ly tinh, thì người trước mặt này hẳn phải là tổ tiên hồ ly.

Tóm lại, gặp chàng rồi mới biết bao nhiêu kịch bản đã chuẩn bị đều thành vô dụng. Chàng đảo mắt nhìn ta từ đầu đến chân rồi nhíu mày. Thấy tình hình bất ổn, ta vội nghĩ kế ứng biến, hỏi câu chất phác nhất:

"Xin hỏi... người có mang theo đồ ăn không?"

"Hừm?"

Mặt ta đỏ ửng: "Tôi mắc chứng hoa mắt, cứ đói bụng là phát bệ/nh, đầu óc quay cuồ/ng, tim đ/ập hồi hộp, toát mồ hôi lạnh. Một lát nữa chắc ngất mất."

Ta quan sát thần sắc chàng, thấy đối phương vẫn chưa buông lỏng cảnh giác, liền tiếp tục nói bảy phần thật ba phần giả: "Vừa rồi tưởng thấy muội muội qua đây, ngỡ trong đình là nàng nên mới vô ý xâm phạm. Mong công tử thứ lỗi."

Nghe vậy, ánh mắt chàng mới bớt đề phòng. "Cô cũng là tiểu thư Trần phủ? Trần gia không chỉ có một tiểu thư sao?"

Ta đáp: "Vâng! Tôi là trưởng nữ Trần gia, từ nhỏ dưỡng bệ/nh ở thôn quê, năm ngoái mới về kinh."

Chàng gật đầu. Ta hơi sốt ruột, càng sốt ruột lại càng thấy bệ/nh tái phát. Thật ra ta không nói dối, chứng hoà mắt này từ thời đi ăn xin mà ra. Sáng nay ra khỏi nhà sớm chưa kịp ăn sáng, giờ đúng là hoa mắt thật. Mồ hôi lạnh túa ra trán, ta nghiêng người muốn dựa vào cột đình.

Người đàn ông đối diện cuối cùng cũng động thân. Chàng đứng dậy, cởi túi thơm trên người, lấy ra thứ gì đó bọc trong giấy hoa văn đưa cho ta. Khi đến gần, hương trúc thanh nhã thoảng nhẹ.

Ta cảm ơn rồi nhận lấy, mở ra phát hiện bên trong là một viên đường mạch nha tinh xảo. Vị ngọt vừa phải điểm chút hương mơ, ngon hơn hẳn loại đường m/ua đại ngoài phố.

Thấy ta nhận kẹo, chàng buông tay đứng cách một bước, khoanh tay dựa cột nhìn ta chằm chằm. Ta đứng im cho chàng ngắm nghía, từ tốn nhấm nháp viên đường trong miệng. Nhịn mãi không được, ta hỏi: "Loại đường này m/ua ở đâu vậy?"

Chàng không đáp. Ta háo hức nhìn vào túi thơm của chàng: "Còn nữa không?"

Bốn mắt chạm nhau, khóe mắt chàng cong lên nở nụ cười: "Con mèo tham ăn nào thế này?"

Trong lòng ta khẽ chê: "Không cho thì thôi, cần gì phải công kích cá nhân!"

Chàng công tử sau đó thản nhiên ngồi xuống, rút từ ng/ực ra quyển sách đọc. Ta muốn nói gì đó nhưng kẹo dính răng. Hai người im lặng đối diện.

Đúng lúc này, Lưu m/a ma theo hẹn quay lại: "Tiểu thư, người ở trên đó sao?"

"Vâng!"

Ta vội đáp, lòng dâng nỗi ân h/ận. Phải về rồi mà ta chưa kịp quyến rũ chàng! Ta liếm môi nhớ lại dư vị ngọt ngào, chân dời bước mà lòng luyến tiếc.

"Đa tạ công tử đã cho đường c/ứu mạng. Tiểu nữ chẳng biết lấy gì báo đáp, không hay công tử có thể cho biết danh tính để hậu tạ sau này?"

Ánh mắt chàng dừng lại trên người ta: "Không cần! Nếu cứ gặp nữ nhân là nhận lời cảm tạ, e rằng cả đời ta chẳng hết quà."

Ta há hốc mồm. Đàn ông kinh thành chắc bị đám con gái chiều hư cả rồi. Ỷ vào nhan sắc mà ăn nói bất lịch sự như vậy sao? Ở làng ta, con lừa đẹp mã còn được người qua đường vuốt ve đôi lần. Hắn kiêu ngạo cái gì chứ?

Thế là ta bĩu môi, mất hẳn vẻ nhiệt tình ban nãy. Liếc nhìn xuống đình, biết Lưu m/a ma khó nghe rõ lời trên này, ta trừng mắt với chàng:

"Nói như thể đám con gái nào cũng muốn quen biết người vậy! Mỗi viên kẹo mà không thèm nhận thì ta cũng chẳng muốn cảm tạ nữa!"

Nói xong ta còn cố ý lẩm bẩm to: "Đồ bé cái nhầm!"

Vừa buông lời đã quay đi. Sau lưng vẳng lại tiếng cười khẽ đầy kinh ngạc. Mấy tên đàn ông có chút nhan sắc này bị đám phụ nữ tự nguyện tiếp cận làm hư hết rồi! Tưởng sự ngưỡng m/ộ của nữ nhân thiên hạ rẻ rúng lắm sao? Ta cần đếch gì phải để tâm hắn!

Ta bước xuống từng bậc, nghe tiếng người đuổi theo liền rảo bước nhanh hơn. Ai ngờ vui quá hóa buồn, chân trượt ngã, suýt nữa đã té nhào. Đúng lúc ấy, một cánh tay từ phía sau kéo ta lại. Theo quán tính, ta ngã ngửa vào lòng người kia.

"A!"

Đầu ta đ/ập vào ng/ực chàng cứng như đ/á, đ/au điếng. "Xem ra cô nương quả nhiên bệ/nh không nhẹ."

Chưa kịp phản ứng, lòng bàn tay đã bị lật ngửa, một viên đường rơi vào. "Chỉ một viên kẹo thôi, không cần cảm tạ!"

Nói rồi chàng bước nhanh xuống đình. Trong lòng ta tức tối: "Người mới bệ/nh nặng! Cả nhà người đều bệ/nh!"

Lưu m/a ma thấy ta cùng nam tử kéo kéo đẩy đẩy, mừng rỡ hỏi: "Thành công chứ?"

Ta áy náy: "Cũng... coi như vậy đi."

Nào ngờ trên đường về, sau hòn giả sơn lại thấy Trần Tĩnh Nhuỵ đang thân mật trò chuyện cùng nam tử khác. Ta ngơ ngác: "Chuyện gì thế?"

Lưu m/a ma lên tiếng: "Nhị tiểu thư?"

Hai người kia luống cuống, Trần Tĩnh Nhuỵ đỏ mặt chỉnh trang y phục rồi bước đến bên ta: "Tỷ tỷ."

Ta hỏi: "Người đó là ai?"

"Tỷ tỷ, vị này là Tiêu công tử đến từ Chiêu Tín hầu phủ."

Ta gi/ật nảy mình. Nếu hắn là công tử họ Tiêu, vậy tên vừa cho ta kẹo là ai đây?

Về đến phủ, thần sắc ta uể oải. Lưu m/a ma đi/ên cuồ/ng đi vòng quanh, miệng không ngớt lặp lại: "Làm sao đây? Làm sao bây giờ?"

Ta lên tiếng: "Lưu m/a ma nghỉ chút đi, người đi vòng khiến ta chóng mặt quá."

Lưu m/a ma tự trách: "Sao ta lại nhầm lẫn thế này! Đều tại con tiện nhân Trần Tĩnh Nhuỵ đó!"

"Ừ, đều tại nàng."

Lưu m/a ma thỏa mãn: "Giờ tính sao đây?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Sau Khi Thức Tỉnh, Chồng Đẹp Trai Và Con Ngoan, Tôi Cười Mà Nhận

Chương 18
Tôi là Omega độc ác trong truyện ABO ngọt ngào, kẻ chuyên đối đầu với nhân vật thụ. Suốt thời gian bị cốt truyện thao túng, tôi ghét bỏ chồng, bỏ bê con cái, biến gia đình êm ấm thành bãi chiến trường. Ngày tôi thức tỉnh, tôi hối hả chạy về nhà. Đồng thời, những dòng bình luận lướt ngang trước mắt: “Bao giờ Lê Thính Ngô mới biến mất? Ngán cái vai phản diện rẻ tiền này lắm rồi!” “Có chồng đẹp trai con ngoan mà không biết giữ, đúng là não đầy bã đậu!” “Chính hắn khiến Bùi Tịch Hàn và Bùi Tinh Nguyên hắc hóa thành phản diện, gây biết bao rắc rối cho cặp đôi chính.” “Lê Thính Ngô ngu xuẩn, một ván bài tốt mà đánh hỏng bét. Mau biến khỏi truyện đi!” “+1, đừng hại người khác nữa” Hơi thở gấp gáp sau cuộc chạy đua vẫn chưa thể lắng xuống. Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi đã thấy đứa con trai đáng thương đứng lặng trong bóng tối. Tôi quỳ xuống ôm chầm bé cưng, đặt vài nụ hôn lên má bé. Giữa lúc ấy, chồng tôi về tới cửa, ngơ ngác nhìn cảnh tượng khó tin. Tôi đứng dậy lôi anh lại.. Chồng đẹp trai phải được hôn một tỷ cái!
764
11 Chúc Ninh Chương 15

Mới cập nhật

Xem thêm