Dương Hòa âu yếm cù vào mũi nàng: "Đừng nhắc đến ả ta nữa, mất hứng lắm. Tối nay chúng ta chơi trò mới đi."

Hắn hưng phấn rút từ trong ng/ực ra một dải lụa đỏ, để Liễu Dung buộc mình thành cục như bánh chưng, trói sau tượng sư đ/á.

Nhìn cảnh đôi nam nữ đắm chìm, tôi bịt miệng ch/ặt cứng.

Buồn nôn quá...

Kinh t/ởm quá thể...

Gắng gượng nuốt trôi cục nghẹn trong cổ họng, tôi lén lút rẽ vào con hẻm nhỏ sang phố bên cạnh.

Mấy ngày qua tôi không ngồi không, đã nắm rõ lộ trình tuần tra của canh phu và quan binh.

Vòng sang đại lộ khác, gặp canh phu đang thong thả dạo bước. Tôi vội chạy tới, giả giọng khàn đặc: "Bên nha môn có kẻ phóng hỏa!"

Canh phu không kịp hỏi rõ, mặt tái mét quay đầu chạy, đụng ngay đội tuần đêm.

"Bên nha môn có kẻ phóng hỏa!" Hắn hét lên.

Quan binh cầm đầu ngạc nhiên: "Chúng ta vừa tuần qua đó mà?"

"Mau quay lại ngay đi!" Canh phu thúc giục.

Đội tuần tra vội vã quay gót, canh phu chọn đường tắt xem xét tình hình.

Còn tôi, trước khi hắn tới nơi đã lén ném bó đuốc ch/áy bên cạnh nha môn.

Ngọn lửa vừa bùng lên thì tiếng hô "Cẩn thận hỏa hoạn!" của canh phu cũng vang tới.

Liễu Dung hoảng hốt, vứt đồ chơi trong tay định cởi trói cho Dương Hòa.

Nhưng nút thắt quá cầu kỳ, nhất thời không gỡ được.

"Chuyện gì thế! Tuần tra vừa đi qua, ít nhất hai canh giờ nữa mới quay lại chứ!" Giọng nàng r/un r/ẩy đầy lo lắng.

Dương Hòa cũng cuống quýt, người uốn éo: "Mau cởi trói cho ta! Dùng răng cắn! Mau lên!"

Càng vội, dây thừng càng thắt ch/ặt.

Trong khi đó, canh phu đã ầm ĩ xông tới.

Liễu Dung thấy người tới, bỏ mặc Dương Hòa chạy mất dép.

Dương Hòa gào thét tuyệt vọng: "Này! Đừng bỏ ta lại! Ít nhất mặc đồ cho ta cái đã!"

Liễu Dung nhặt đại áo trên đất ném lên đầu hắn. Dương Hòa tay bị trói, đành dùng miệng gi/ật áo che thân.

Canh phu thở không ra hơi chạy tới.

Khi nhìn rõ cảnh tượng sau tượng sư đ/á, hắn ch*t lặng như bị sét đ/á/nh.

Giơ cao đèn lồng, cúi sát nhìn mấy lần, tưởng mình hoa mắt.

"Dươ... Dương Chủ bạ?"

Giọng canh phu run bần bật.

Dương Hòa vội dùng miệng kéo áo che mặt, hai chân dang rộng cố gắng khép vào.

"Ngươi nhầm rồi, ta không phải Chủ bạ nào!"

Canh phu gi/ật phắt chiếc áo, đưa đèn soi kỹ.

"Rõ ràng là Dương Chủ bạ mà! Ngày ngày gặp mặt, lão phu làm sao nhầm được!" Canh phu nghi hoặc. "Nhưng hôm nay nha môn nghỉ, đêm khuya Chủ bạ tới đây làm gì? Lại còn... thế này..."

Nhìn Dương Hòa trần truồng bị trói chằng chịt, canh phu lắc đầu chép miệng: "Chủ bạ đắc tội với ai chăng? Hay bọn tội nhân tha hôm trước tới b/áo th/ù?"

Dương Hòa gật đầu lia lịa: "Đúng vậy! Bọn chúng ấm ức tìm cơ hội trả th/ù! Mau cởi trói cho ta đi!"

Canh phu đi vòng quanh tượng sư, vuốt râu thở dài: "Buộc chuyên nghiệp quá! Còn chắc hơn cách trói tù nhân của các ngài!"

"Dương Chủ bạ, chuyện này nghiêm trọng đấy. Nên báo quan mới phải!"

Dương Hòa suýt khóc: "Báo quan làm gì cho phiền! Ta cho ngươi hai lạng bạc! Đêm nay im miệng nhé!"

Canh phu vội đồng ý: "Vâng. Tiểu nhân đi mượn Huyện úy dụng cụ cởi trói cho ngài."

"Cái gì?! Huyện úy?!" Giọng Dương Hòa chói tai lên.

"Phải rồi, ngài tới kia kìa!" Canh phu chỉ tay, Huyện úy dẫn đoàn quan binh cầm đuốc sáng rực tiến đến.

Dương Hòa không ngờ đông người thế, run như cầy sấy.

Tiếng chân rầm rập cùng ánh đuốc chói lòa càng lúc càng gần. Hắn rụt cổ, ước gì chui xuống đất.

"Dương Chủ bạ, ngài sao thế này?"

"Chủ bạ có sao không?"

"Vì sao thành ra nông nỗi?"

Bọn quan binh mặt mũi lo lắng nhưng trong lòng đang cười ngặt nghẽo.

Khi tháo xong trói, Dương Hòa đã mất hết thể diện.

Ngày hôm sau,

Hắn trở thành trò cười khắp phố phường.

Tôi tưởng lần này Dương Hòa ắt phải bãi chức, danh dự tiêu tan.

Nhưng sự tình lại ngoài dự liệu.

Dương Hòa nằm thừ trên giường, mắt vô h/ồn.

Huyện lệnh dẫn Huyện thừa và đồng liêu tới thăm.

Hắn mặt mày u uất, mắt đỏ ngầu, giọng khàn đặc: "Chắc chắn là bọn tội nhân đó làm... Tối hôm ấy, ta quên mang văn thư quan trọng, đang xử án cần dùng nên quay lại lấy..."

"Ai ngờ vừa tới cổng nha môn đã bị chụp bao tải đ/á/nh đ/ập."

"Ta không kịp phòng bị." Hắn nghẹn ngào như nhịn nhục nỗi ô nhục lớn, "Bất tỉnh tới lúc tỉnh dậy đã bị l/ột trần, trói vào sư tử đ/á... Bọn chúng bất phục nha môn ta!" Hắn nắm tay Huyện lệnh, phẫn nộ: "Không trừng trị nghiêm, ắt thành họa! Lần sau có khi lại là người khác bị hại..."

Nói xong, hắn ngửa mặt nhắm mắt, khéo léo nhỏ hai hàng lệ.

Huyện lệnh hành động nhanh, lập tức bắt giam bọn tội nhân vừa được tha, giao cho Dương Hòa thẩm vấn.

Tôi tưởng hắn làm bộ giữ thể diện, không ngờ lại có kẻ nhận tội.

Tối đó, Dương Hòa mời Hứa Sư gia tới nhà uống rư/ợu, bảo tôi làm vài món nhắm.

Trước giờ tôi chẳng thèm nghe hắn nói chuyện công vụ, nhưng lần này lại nép cửa sổ lắng nghe.

Họ không nói nhiều, nhưng qua từng câu chữ, tôi biết được bọn họ đã dùng cực hình ép cung bọn tội nhân.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thân Nhập Cuộc, Đôi Bên Chìm Đắm

Chương 17
Tôi và em gái là con dâu nuôi từ bé mà ông trùm Cảng Thành chọn cho hai người con trai của ông ta. Tôi đi theo nhị thiếu gia hiền hòa, lễ độ; còn em gái tôi thì đi theo đại thiếu gia - kẻ nổi tiếng b/ạo ngược và trăng hoa. 20 năm ở bên cạnh, tôi chắn cho nhị thiếu gia mười chín lần nguy hiểm đến tính mạng, những v/ết thư/ơng nhỏ thì kể không xuể. Chỉ cần anh lên tiếng, dù là dao núi hay biển lửa, tôi cũng lao vào không hề chớp mắt. Anh thích sự trung thành của tôi, nhưng chưa từng để tôi phục vụ hay đến quá gần. Tôi cứ nghĩ anh gh//ét những vết sẹ/o đầy trên người tôi, nên chưa bao giờ dám vượt ranh giới. Rồi một vụ t/ai nạ//n giao thông xảy ra, đại thiếu gia ch//ết cháy trong biển lửa. Đêm tôi đến giữ linh, tận mắt nhìn thấy nhị thiếu gia ôm lấy em gái tôi – toàn thân đều là vết thương và thành kính hôn lên từng vết s/ẹo của cô ấy. “Những năm qua em chịu khổ rồi. Cuối cùng anh cũng có thể đường đường chính chính ở bên em.” Thì ra, người anh luôn giữ mình vì… là em gái tôi. Đêm ấy, anh nhìn tôi và nói: “Em ấy đã bị anh cả tr/a t//ấn lâu như vậy rồi, làm sao có thể để em ấy giữ tiết thờ chồng nữa? Em làm thay đi. Nhiệm vụ này còn dễ hơn mấy lần em suýt ch//ết trước đây, đúng không?” Tôi đồng ý. Xem như đây là lần cuối cùng tôi tuân lệnh anh. Không ngờ, ngay ngày thứ hai tôi “giữ lễ quả phụ”… đại thiếu gia lại trở về.
12.49 K
3 Vòng luẩn quẩn Chương 47
8 Ăn 2 Lương Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm