Giao Hàng Giới Hạn Rung Động

Chương 11

10/12/2025 21:43

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, trong phòng VIP yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng xe cộ mờ nhạt bên ngoài cửa sổ.

Ngay khi tôi và Tề Ngạn nghĩ cậu ta cần thêm thời gian để tiêu hóa thông tin, Tề Triều bỗng ngẩng phắt đầu lên, rồi vật người xuống ghế như bị mất h/ồn.

"Anh... anh xứng đáng có được điều tốt đẹp."

"Nhưng không đến mức tốt thế này được!!!"

Cậu ta đứng phắt dậy, người uốn éo đi/ên cuồ/ng như thể đột biến.

"A, a, a! Sao đến lượt tôi thì toàn đồ giả, mà anh lại được đồ thật chứ!"

"Hóa ra tôi mới là thằng hề."

Tề Triều ôm đầu, gục mặt vào khuỷu tay rên rỉ: "A——!!!"

Tôi và Tề Ngạn lại nhìn nhau, lần này tôi không nhịn nổi bật cười "phụt" một tiếng.

Khóe miệng Tề Ngạn cũng nhếch lên thành nụ cười mỏng manh.

Tề Triều ngẩng mặt khỏi cánh tay, nhìn chúng tôi với ánh mắt vô h/ồn, đặc biệt chằm chằm vào anh trai: "Anh... anh đã thích chị Trình Uyên từ lâu rồi phải không?"

"Ừ." Tề Ngạn thẳng thắn thừa nhận.

"Em biết ngay mà! Biết ngay mà! Vậy sao lúc đó anh chẳng có phản ứng gì hết?! Em tưởng chương trình thất bại rồi!" Tề Triều gào lên.

Tề Ngạn liếc nhẹ về phía cậu em: "Phản ứng mạnh, chẳng phải khiến mày đắc chí sao?"

Tề Triều: "..."

Cậu ta bị anh trai chặn họng, lại vật xuống ghế lần nữa.

Nhìn bộ dạng thất thần như vừa trải qua cú sốc tinh thần của cậu ta, cuối cùng tôi cũng động lòng thương: "Thôi đừng ủ rũ nữa. Bữa này chị đãi, coi như... tiền bịt miệng, thêm chút bồi thường tinh thần nhé?"

Tề Triều oán h/ận liếc tôi, lại nhìn anh trai, cuối cùng đặt mắt vào đĩa thức ăn trước mặt thở dài n/ão nề: "Em phải biến nỗi phẫn uất thành sức ăn mới được..."

Cậu ta xúc hai thìa cơm lớn, nhai ngấu nghiến rồi bỗng ngẩng đầu lên. Đôi mắt lia qua lia lại giữa hai chúng tôi, lẩm bẩm: "Mà... nghĩ kỹ lại thì cũng khá hợp đấy nhỉ."

Tề Triều đặt đũa xuống, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc hướng về Tề Ngạn: "Anh đối với chị Trình Uyên là nghiêm túc chứ? Không phải kiểu đu idol đâu nhé? Anh không được b/ắt n/ạt chị ấy đâu!"

Rồi cậu quay sang tôi: "Chị Trình Uyên à, anh trai em tuy hơi trầm tính, khô khan, kém tinh tế, cứng nhắc... nhưng ổng là người tốt!"

Tề Ngạn gi/ật giật khóe mắt, gắp ngay miếng thịt nhét vào miệng em trai:

"C/âm miệng, ăn đi."

Bữa tối kết thúc, Tề Triều tự giác bắt taxi về trước.

Cậu ta còn cao giọng tuyên bố: "Để không làm phiền thế giới hai người của các vị."

"Em trai anh đáng yêu thật đấy." Tôi nói.

"Ng/u ngốc." Tề Ngạn nhận xét, nhưng giọng điệu không hề có chút kh/inh thường.

Tò mò, tôi hỏi anh:

"Từ nhỏ đến lớn, anh có bao giờ cảm thấy bất công, hoặc oán trách, gh/en tị với em trai không?"

"Có." Tề Ngạn không ngần ngại thừa nhận.

Anh quay sang nhìn tôi:

"Hồi đó, khi nó nắm tay em tuyên bố trước mặt anh rằng hai người đang hẹn hò, anh gh/en đi/ên lên được."

Tôi nhìn anh, nhón chân hôn lên đôi môi mát lạnh của Tề Ngạn.

Anh cười.

Tề Ngạn nắm lấy tay tôi:

"Từ nay về sau sẽ không gh/en tị với nó nữa, vì thứ anh muốn... đã nắm trong tay rồi."

**HẾT**

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thân Nhập Cuộc, Đôi Bên Chìm Đắm

Chương 17
Tôi và em gái là con dâu nuôi từ bé mà ông trùm Cảng Thành chọn cho hai người con trai của ông ta. Tôi đi theo nhị thiếu gia hiền hòa, lễ độ; còn em gái tôi thì đi theo đại thiếu gia - kẻ nổi tiếng b/ạo ngược và trăng hoa. 20 năm ở bên cạnh, tôi chắn cho nhị thiếu gia mười chín lần nguy hiểm đến tính mạng, những v/ết thư/ơng nhỏ thì kể không xuể. Chỉ cần anh lên tiếng, dù là dao núi hay biển lửa, tôi cũng lao vào không hề chớp mắt. Anh thích sự trung thành của tôi, nhưng chưa từng để tôi phục vụ hay đến quá gần. Tôi cứ nghĩ anh gh//ét những vết sẹ/o đầy trên người tôi, nên chưa bao giờ dám vượt ranh giới. Rồi một vụ t/ai nạ//n giao thông xảy ra, đại thiếu gia ch//ết cháy trong biển lửa. Đêm tôi đến giữ linh, tận mắt nhìn thấy nhị thiếu gia ôm lấy em gái tôi – toàn thân đều là vết thương và thành kính hôn lên từng vết s/ẹo của cô ấy. “Những năm qua em chịu khổ rồi. Cuối cùng anh cũng có thể đường đường chính chính ở bên em.” Thì ra, người anh luôn giữ mình vì… là em gái tôi. Đêm ấy, anh nhìn tôi và nói: “Em ấy đã bị anh cả tr/a t//ấn lâu như vậy rồi, làm sao có thể để em ấy giữ tiết thờ chồng nữa? Em làm thay đi. Nhiệm vụ này còn dễ hơn mấy lần em suýt ch//ết trước đây, đúng không?” Tôi đồng ý. Xem như đây là lần cuối cùng tôi tuân lệnh anh. Không ngờ, ngay ngày thứ hai tôi “giữ lễ quả phụ”… đại thiếu gia lại trở về.
12.49 K
2 Vòng luẩn quẩn Chương 47
5 Ăn 2 Lương Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm