"Lôi người đến! Lôi con tiện tỳ này xuống, đ/á/nh năm mươi trượng, sau đó tống vào phòng củi, không có mệnh lệnh của ta, cấm cho nó ăn uống!"
Tiếng thét của Lưu di nương vang khắp Tướng phủ.
Ta đứng từ xa nhìn cảnh tượng ấy.
Lưu di nương, ngươi chẳng thích giở trò sau lưng người khác sao?
**9.**
Lưu di nương ch*t rồi.
Bị nh/ốt trong phòng củi đến lúc tắt thở, kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay.
Thẩm Sơ Tuyết mất đi chỗ dựa lớn nhất, trong nháy mắt trở thành con chim sợ cành cong.
Nàng ta đóng kín cửa Cẩm Tú các, không bước chân ra ngoài, sợ hãi đến mức tưởng như mình sẽ là kẻ tiếp theo.
Nhưng ta, sao có thể dễ dàng buông tha cho nàng?
Ta bắt đầu "thăm hỏi" nàng vào ban đêm.
Không hiện hình, chỉ dùng yêu lực tạo ra vài âm thanh.
Tỉ như tiếng thở gấp th/ô b/ạo của đàn ông.
Tỉ như tiếng khóc than thảm thiết và van xin của phụ nữ.
Tỉ như những lời tục tĩu lũ sơn tặc từng nói trước khi Thẩm Thanh Hòa ch*t.
"Con đĩ non, da dẻ còn mịn lắm nhỉ..."
"Gào đi, mày có gào thét cũng chẳng ai c/ứu được!"
Những âm thanh ấy vang thẳng bên tai nàng, như bóng với hình.
Thẩm Sơ Tuyết bắt đầu mất ngủ, suốt đêm trừng mắt nhìn vào bóng tối trong kinh hãi.
Ban ngày, hễ thấy bất kỳ gia đinh nam nào, nàng đều hét lên thất thanh, bảo họ là lũ sơn tặc.
Nàng ta bắt đầu nói nhảm, bảo mình thấy m/a, thấy oan h/ồn của Thẩm Thanh Hòa.
Phụ thân Thẩm Kính Ngôn mời lang trung đến, nhưng chỉ được chẩn đoán "tư mẫu tâm thiết" thêm chút kinh hãi, cho vài thang th/uốc an thần vô dụng.
Ta nhìn nàng ta ngày một tiều tụy, ngày một đi/ên lo/ạn, trong lòng dâng lên niềm khoái cảm chưa từng có.
Thẩm Sơ Tuyết, ta để ngươi tự mình nếm trải nỗi khiếp đảm và tuyệt vọng vô tận mà Thẩm Thanh Hòa đã phải chịu.
Hôm ấy là gia yến Tướng phủ.
Phụ thân cố gắng tô vẽ cảnh thái bình, ép Thẩm Sơ Tuyết phải tham dự.
Trong yến tiệc, ca vũ nhộn nhịp.
Thẩm Sơ Tuyết mặc y phục lộng lẫy, trang điểm đậm, nhưng vẫn không che giấu được nỗi sợ hãi trong mắt.
Ta ngồi đối diện, nâng chén rư/ợu lên với nàng, nở nụ cười q/uỷ dị.
Rồi dùng thứ âm thanh chỉ hai chúng ta nghe thấy, khẽ nói:
"Muội muội, bọn sơn tặc ấy lại đến tìm ngươi rồi."
**10.**
Nàng ta "rầm" một tiếng đứng phắt dậy, gào thét k/inh h/oàng: "Đừng lại gần! Các người đừng tới đây!"
Chiếc bàn trước mặt bị lật nhào, bát đĩa vỡ tan tành.
Tất cả mọi người sửng sốt trước cảnh tượng bất ngờ.
"Sơn tặc! Có sơn tặc! Chúng muốn gi*t ta!" Thẩm Sơ Tuyết chỉ tay vào khách khứa xung quanh, vừa khóc vừa gào đi/ên cuồ/ng: "Không phải ta! Không phải ta hại chị! Là mẹ! Là mẹ bảo ta làm thế!"
"Là mẹ m/ua chuộc lũ sơn tặc! Ta chỉ gh/en tị với chị ấy! Ta không muốn chị ch*t!"
Trong cơn đi/ên lo/ạn, nàng ta gào thét hết mọi bí mật.
Cả hội trường ch*t lặng.
Tất cả khách mời đều kinh ngạc nhìn nàng, rồi lại nhìn Thẩm Kính Ngôn mặt xám như tro.
Gia sỉ.
Giờ đây đã hoàn toàn phơi bày trước thiên hạ.
Thẩm Kính Ngôn gi/ận run người, bước tới t/át Thẩm Sơ Tuyết một cái đ/á/nh "bốp".
"Con đi/ên này! Đang nói nhảm cái gì vậy! Lôi nó xuống ngay!"
Thẩm Sơ Tuyết ngã vật xuống đất, vừa ôm mặt vừa cười khóc như kẻ mất trí:
"Chị ơi em biết lỗi rồi... chị đừng tìm em... em sợ lắm..."
Nàng ta bị đám gia nhật lôi đi trong hỗn lo/ạn.
**Hôm sau**, Tướng phủ truyền ra tin tức.
Nhị tiểu thư Thẩm Sơ Tuyết vì thương nhớ mẫu thân quá độ, đ/au buồn đến phát đi/ên, được đưa đến Tĩnh Tâm am ngoại kinh "tĩnh dưỡng".
Ai nấy đều biết, "tĩnh dưỡng" chỉ là cách nói hoa mỹ.
Một thứ nữ đi/ên lo/ạn lại còn phơi bày gia sỉ, bị đưa đến nơi ấy thì kết cục đã rõ như ban ngày.
Tự chuốc lấy họa.
Bốn chữ ấy chính là hình ph/ạt thích đáng nhất cho nàng.
Thẩm Thanh Hòa, ngươi thấy không?
Thẩm Sơ Tuyết sẽ ch*t trong Tĩnh Tâm am.
**11.**
Tướng phủ hoàn toàn trở thành tòa nhà ch*t.
Lưu di nương không còn.
Thẩm Sơ Tuyết bị đưa vào am, trở thành trò cười cho giới thượng lưu kinh thành.
Còn phụ thân cao cao tại thượng của ta - Thừa tướng Thẩm Kính Ngôn - chỉ sau một đêm đã già đi nhiều.
Ông ta trở thành trò cười cả triều đình.
Trị gia không nghiêm, thê thiếp tranh đấu, con gái đi/ên lo/ạn - từng việc từng việc đều thành vũ khí cho đối thủ chính trị.
Hoàng đế Tiêu Triệt cũng "đúng lúc" lấy cớ "chỉnh đốn gia phong" tước bỏ một nửa quyền hạn của ông.
Ông ta đóng kín cửa thư phòng nhiều ngày liền.
Ta quyết định gặp ông một lần.
Ta đẩy cửa thư phòng, ông ta đang ngồi đó nhìn bức tranh phát đờ.
Trong tranh là mẫu thân đã khuất của ta.
"Ngươi đến làm gì?" Ông nhìn ta, trong mắt không còn uy nghiêm ngày trước, chỉ còn mỏi mệt và suy sụp.
"Đến xem phụ thân." Ta bước tới trước mặt ông. "Thuận tiện báo cho ngài một việc."
"Lưu di nương hạ đ/ộc muốn con bại liệt đến ch*t. Thẩm Sơ Tuyết m/ua chuộc sơn tặc h/ủy ho/ại tri/nh ti/ết, đoạt mạng con. Những chuyện này, phụ thân thật sự... không hề hay biết sao?"
Ta nhìn thẳng vào mắt ông.
Thân thể Thẩm Kính Ngôn khẽ run lên.
Ông không trả lời, nhưng phản ứng ấy đã cho ta câu trả lời.
Ông biết.
Có lẽ không phải chủ mưu, nhưng chắc chắn đã mặc nhiên dung túng cho mọi chuyện xảy ra.
Bởi ta - đích nữ - không biết nịnh hót như Thẩm Sơ Tuyết.
Nên ông vui mừng khi thấy ta bị h/ủy ho/ại.
"Ngươi rất thông minh." Giọng ông khàn đặc. "Thông minh hơn cả mẫu thân ngươi."
"Nhưng thông minh để làm gì? Những thứ ngài đang có - quyền thế, địa vị - chẳng phải đều nhờ gia tộc mẫu thân con sao? Ngài vừa hưởng vinh quang do họ mang lại, vừa đố kỵ, đàn áp mẹ con chúng ta. Ngài mới là kẻ đạo đức giả, hèn hạ nhất ta từng thấy."
"Im miệng!" Như bị đạp trúng yết hầu, ông đứng phắt dậy chỉ thẳng vào ta: "Nghịch nữ! Nếu không phải do ngươi, Tướng phủ sao đến nông nỗi này!"
"Không." Ta lắc đầu. "Chính ngài tự h/ủy ho/ại tất cả."
Ta từ trong ng/ực lấy ra một vật.
Lá thư tay mẫu thân viết cho Hoàng hậu trước lúc lâm chung.
Trong thư ghi rõ từng bước Thẩm Kính Ngôn lợi dụng gia tộc bà, cùng những hành vi sủng thiếp diệt thê trong gia đình.