**Chương 9: Hậu Quả Của Sự Nuông Chiều**

Thời gian chung sống với Tần Mặc tuy không dài, nhưng những phút giây hiếm hoi anh vào bếp đã khiến tôi nhận ra mình trước giờ sống khổ cực thế nào. Mỗi lần ngồi trước mâm cơm thơm phức, tôi lại thầm cảm thán cho quãng đời "ăn uống thảm hại" của mình.

Chính vì thế, khi nghe anh thông báo sẽ về nước vào tối hôm đó, tôi suýt nuốt luôn miếng sườn trong miệng rồi ôm chân anh gào lên: *"Anh đi rồi em sống sao đây!"*

Với tâm lý "ăn bữa cuối", tôi cố nhét hết cả bàn tiệc vào bụng đến mức hoa mắt. Mãi đến khi Tần Mặc hứa sẽ nấu thêm vài bữa nữa, tôi mới chịu ngừng lại.

Anh không thất hứa. Ba ngày sau đó, mỗi bữa đều do chính tay Tần Mặc chuẩn bị. Có lẽ bị chấn động bởi màn "ăn như hạm đội" của tôi, anh khéo léo kiểm soát khẩu phần vừa đủ no. Kết quả là ngày anh rời đi, tôi bước lên cân và nhận tin dữ: **tăng 3kg.**

---

**Chương 10: Tin Đồn Thất Thiệt**

"Về rồi?"

"Ừ."

"Thu xếp đồ đạc xong chưa?"

"Xong hết rồi."

"Mấy giờ đến?"

"Ba giờ chiều mai."

"Được, anh đón."

Thời gian trôi nhanh như gió. Chuyến đi du học theo chương trình trao đổi của trường đã kết thúc, đúng lúc bạch nguyệt quang hồi hương trong nguyên tác. Kỳ lạ thay, hành trình về nước lần này suôn sẻ khác thường, và tôi chẳng nghe ai nhắc đến việc Tần Mặc có người giống mình.

Kể từ lần trước anh ở lại, chúng tôi duy trì liên lạc đều đặn. Đúng 10 giờ tối hàng ngày (được anh tính múi giờ chuẩn chỉnh), video call sẽ vang lên như lời nhắc nhở tôi không được lang thang ngoài đường. Thậm chí tin về nước tôi cũng chỉ báo cho mỗi anh - vốn định giấu kín nhưng bị phát hiện khi hình ảnh vali lọt vào khung hình.

Sau khi gửi Tiểu Bạch cho bạn, chuyến bay của tôi hạ cánh đúng giờ. Bước ra sân bay, đợi mãi mới thấy Tần Mặc vội vã chạy tới, trán lấm tấm mồ hôi:

"Xin lỗi, anh gặp chút trục trặc trên đường."

Tôi đưa khăn giấy: "Không cần vội thế, em cũng vừa tới thôi."

Anh lau mồ hôi rồi đưa túi giấy trên tay: "Bù cho em đợi lâu."

Mùi thơm ngào ngạt xộc lên mũi. Đúng là chiếc bánh ngọt yêu thích của tôi! Trời biết những ngày thiếu bàn tay nấu nướng của anh, tôi đã vật vã thế nào, nhiều đêm còn mơ thấy mình... gặm tủ đầu giường!

Tần Mặc đưa tôi về nhà rồi vội đi ngay vì "có việc". Vừa đón nhận cơn bão quan tâm từ gia đình, tôi đã lập tức đăng ký một list dài món ăn. Đang háo hức chờ cơm tối thì mẹ kéo tôi vào bếp, thần bí mở điện thoại:

"Miên Miên, nói thật đi, con có đang hẹn hò Tần Mặc không?"

Tôi ngơ ngác như bò đội nón. Mẹ lập tức mở bức ảnh kèm tít lớn: *"Thiếu gia nhà họ Tần ôm ấp bạn gái giữa phố - tin đồn hẹn hò nóng hổi!!!"*

Trời ạ! Cô gái trong ảnh - dù mặt mờ - giống tôi đến năm sáu phần. Nếu không tự biết mình vừa từ sân bay về thẳng nhà, hẳn tôi đã nghĩ mình mộng du đi hẹn hò rồi bị chụp tr/ộm.

Mẹ nhìn tôi đầy hy vọng: "Thật không phải con sao? Con đừng ngại, nếu đúng là con thì mẹ ủng hộ hết lòng!"

Thì ra mẹ tôi từ nhỏ đã là fan cứng của "ship" Tần Mặc - tôi. Tiếc là người trong ảnh chỉ là nữ chính thế thân - đúng thời điểm cô ta xuất hiện trong nguyên tác. Tôi liếc nhìn thời gian đăng bài: 3:20 chiều, khớp với việc Tần Mặc đến muộn. Cũng lạ thật, trên đời này lại có người giống tôi đến vậy.

---

**Chương 11: Lời Giải Thích Không Mong Đợi**

Sau khi tôi phủ nhận tin đồn, mẹ tiu nghỉu bỏ bữa đi gọi điện than thở với mẹ Tần Mặc. Tôi nghĩ đó là bi kịch của một shipper tan vỡ mộng.

Nhưng vừa ăn xong bát cơm, điện thoại Tần Mặc đã gọi tới. Giọng anh vội vàng:

"Tin đó là giả! Anh đã ra thông cáo rồi. Lúc đó xe va chạm với cô gái đi xe máy, anh và tài xế giúp cô ấy đứng dậy. Cô ta trượt chân ngã về phía anh nhưng chưa kịp chạm người đã được đỡ rồi. Tài xế có thể làm chứng. Không nói với em vì thấy chuyện nhỏ, không đáng quan tâm."

Nói xong, anh như sợ tôi không tin, nhấn mạnh: *"Anh không quen cô ta, cũng không yêu ai. Anh đang đ/ộc thân."*

Một người đàn ông tự giác báo cáo tình trạng tình cảm khi chưa bị tra hỏi. Phản ứng đầu tiên của tôi là: *Phóng viên viết bài này thật bất lương, biến hiện trường t/ai n/ạn thành hẹn hò ngọt ngào!*

Còn cách giải thích dồn dập của Tần Mặc khiến tôi bối rối. Đành ậm ừ:

"À, ra là hiểu lầm haha. Anh mà yêu đương thì đã báo em rồi. Cô gái kia không sao chứ?"

"Chỉ xây xát nhẹ, bôi th/uốc là khỏi."

"Vậy thì tốt."

Im lặng bao trùm. Từ phòng bên vọng lại tiếng mẹ tôi reo vui khi đọc thông cáo bác bỏ - shipper chính hiệu đã hồi sinh.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thân Nhập Cuộc, Đôi Bên Chìm Đắm

Chương 17
Tôi và em gái là con dâu nuôi từ bé mà ông trùm Cảng Thành chọn cho hai người con trai của ông ta. Tôi đi theo nhị thiếu gia hiền hòa, lễ độ; còn em gái tôi thì đi theo đại thiếu gia - kẻ nổi tiếng b/ạo ngược và trăng hoa. 20 năm ở bên cạnh, tôi chắn cho nhị thiếu gia mười chín lần nguy hiểm đến tính mạng, những v/ết thư/ơng nhỏ thì kể không xuể. Chỉ cần anh lên tiếng, dù là dao núi hay biển lửa, tôi cũng lao vào không hề chớp mắt. Anh thích sự trung thành của tôi, nhưng chưa từng để tôi phục vụ hay đến quá gần. Tôi cứ nghĩ anh gh//ét những vết sẹ/o đầy trên người tôi, nên chưa bao giờ dám vượt ranh giới. Rồi một vụ t/ai nạ//n giao thông xảy ra, đại thiếu gia ch//ết cháy trong biển lửa. Đêm tôi đến giữ linh, tận mắt nhìn thấy nhị thiếu gia ôm lấy em gái tôi – toàn thân đều là vết thương và thành kính hôn lên từng vết s/ẹo của cô ấy. “Những năm qua em chịu khổ rồi. Cuối cùng anh cũng có thể đường đường chính chính ở bên em.” Thì ra, người anh luôn giữ mình vì… là em gái tôi. Đêm ấy, anh nhìn tôi và nói: “Em ấy đã bị anh cả tr/a t//ấn lâu như vậy rồi, làm sao có thể để em ấy giữ tiết thờ chồng nữa? Em làm thay đi. Nhiệm vụ này còn dễ hơn mấy lần em suýt ch//ết trước đây, đúng không?” Tôi đồng ý. Xem như đây là lần cuối cùng tôi tuân lệnh anh. Không ngờ, ngay ngày thứ hai tôi “giữ lễ quả phụ”… đại thiếu gia lại trở về.
12.49 K
2 Vòng luẩn quẩn Chương 47
5 Ăn 2 Lương Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm