Kẻ Nào Muốn Thì Mắc Câu

Chương 5

10/12/2025 20:39

"Xong việc, tôi sẽ đãi hai người một bữa thịnh soạn."

Nghe vậy, Tần Bắc Vọng không nhịn được đứng phắt dậy. Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Biết rồi!" Rồi đạp cửa bỏ đi.

Giang Ngộ hơi ngạc nhiên: "Hắn gi/ận dỗi cái gì thế?"

Đoàn Thanh Diễn lẳng lặng đứng lên, quay người rời đi, để lại Giang Ngộ ngơ ngác. Hắn nghĩ bụng, bọn họ gh/ét Khương Khê đến thế sao? Dù cô ta có hơi bám dính khó chịu, nhưng cũng chưa đáng gh/ét vậy. Thôi coi như họ chịu thiệt vậy, tại Khương Khê quá thích hắn mà. Vậy thì hắn rộng lượng giúp họ một tay.

Suy nghĩ một hồi, Giang Ngộ nhắn tin cho Khương Khê: [Cuối tuần qua nhà tôi.]

11

Nhìn tin nhắn của Giang Ngộ, tôi hồi đáp "Vâng" rồi đẩy cửa phòng tự học thư viện. Đoàn Thanh Diễn ngồi thẳng lưng, vẫn bộ áo sơ mi trắng chỉn chu cài hết cúc, đeo kính gọng vàng lạnh lùng. Nhưng ánh mắt hắn đã khác.

Từ giây phút tôi bước vào, ánh nhìn hắn như bóng theo hình. Tôi bước tới trước mặt hắn, hắn lập tức căng cứng toàn thân. Tôi nở nụ cười tươi: "Không ngờ anh thật sự tới. Tuyệt quá, em có c/ứu tinh rồi!"

Tôi lấy bài tập toán trong balo ra: "Sắp thi rồi mà mấy dạng này em không làm được. Thần đồng ơi, giúp em với." Tôi cúi sát người, chớp mắt nũng nịu c/ầu x/in, y hệt giọng điệu khi nài nỉ Giang Ngộ trong phòng dụng cụ.

Đoàn Thanh Diễn lăn một vòng yết hầu, giọng trầm khàn: "Em gọi anh đến chỉ vì chuyện này?"

Tôi gật đầu. Hắn hít sâu một hơi, cầm đề bài giảng giải. Tôi thỉnh thoảng lại khẽ áp sát, đuôi tóc lướt qua mu bàn tay hắn khiến hắn gi/ật mình rụt lại. Tôi giả vờ không biết, tiếp tục tiến gần đến mức hắn ngửi thấy mùi hương tóc tôi.

Cuối cùng khi tôi lại cúi xuống, hắn túm ch/ặt cổ tay tôi. Nhiệt độ cơ thể hắn cao đ/áng s/ợ. Tôi giả vờ kinh ngạc nhìn lên, thấy đôi mắt đen sẫm sau gọng kính vàng.

"Hôm nay, ở phòng y tế... anh thấy rồi." Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi từng chữ một.

Tôi lập tức tái mặt: "Thấy gì cơ?"

Bàn tay siết ch/ặt hơn: "Anh thấy em và Giang Ngộ."

Tôi hoảng lo/ạn bịt miệng hắn rồi vội buông ra, van xin: "Đừng nói với ai, Giang Ngộ biết sẽ không vui. Coi như bí mật của chúng ta được không?"

Đoàn Thanh Diễn gằn giọng kéo tôi sát vào người: "Như lần trước à? Lại có bí mật chung nữa sao? Nhưng tại sao anh phải giữ bí mật cho em?"

Mắt tôi ngân nước: "Vậy anh muốn em làm gì mới chịu giúp?"

Yết hầu hắn lăn mạnh, ánh mắt dán vào đôi môi tôi: "Trừ khi..."

Vẻ mặt tôi h/oảng s/ợ, nhưng trong lòng đã cười như hoa nở. Đoàn Thanh Diễn nhìn thuần tình mà dám chơi trò cưỡ/ng ch/ế. Tưởng chừng hắn sắp nói: "Khương học muội, em không muốn bạn trai biết bí mật của chúng ta chứ?"

Tôi biết làm sao được, vì tôi yêu Giang Ngộ đến mức sẵn sàng hi sinh tất cả vì hắn.

Khi Đoàn Thanh Diễn hôn lên, hắn cắn x/é vụng về, chiếc kính còn cấn vào khiến tôi đ/au. Tôi đẩy ra, hắn vẫn đuổi theo muốn hôn tiếp. Tôi đành rên: "Đau quá..."

Hắn gi/ật mình, tháo kính xuống rồi kéo gáy tôi hôn tiếp. Đúng là thần đồng, khả năng tiếp thu cực nhanh. Áo trắng Đoàn Thanh Diễn bị tôi vò nhàu. Tối hôm đó, tôi về nhà với đôi môi sưng đỏ thỏa mãn.

12

Hôm sau khi mang cơm cho Giang Ngộ, tôi đeo khẩu trang kín mít. Hắn hỏi sao thế, tôi bảo bị cảm.

"Lạ thật, Đoàn Thanh Diễn hôm nay cũng cảm. Em tránh xa ra, anh không muốn lây." Giang Ngộ bĩu môi lùi hai bước.

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, nhưng dưới khẩu trang khóe miệng đã cong lên. Về chỗ ngồi, Hướng Vãn Tình đưa tôi mấy gói th/uốc cảm: "Cưng ơi, phải giữ sức nhé." Cô ta đi lấy nước giúp tôi, khiến Giang Ngộ tiếp tục nhăn mặt.

Nhưng tôi không dỗ dành nữa. Người đã vào tay rồi, còn dỗ làm gì? Hơn nữa Tần Bắc Vọng nghe tin tôi ốm, tan học đã đợi sẵn ở cổng. Hắn muốn đưa tôi đi khám. Sau lần trước, hắn thề sẽ không chê Giang Ngộ trước mặt tôi nữa nên tôi mới tha thứ.

Hắn sợ tôi tiếc tiền không chịu chữa bệ/nh, cố đưa tôi m/ua th/uốc. "Không cần, em uống th/uốc rồi." Tôi khoát tay từ chối.

Tần Bắc Vọng lẳng lặng dùng áo khoác bọc kín người tôi, ép lên xe. Đến bệ/nh viện thật thì lộ hết mất. Tôi bảo hắn đưa về nhà, không thì gi/ận. Tần Bắc Vọng mặt xị xuống nhưng đành nghe theo, sợ tôi lại hờn.

Đến chung cư, tôi không để hắn về mà rủ lên phòng. Nghe vậy mắt Tần Bắc Vọng sáng rực. Nhưng nhìn căn phòng, hắn lại nhăn mặt. Căn hộ này thuê bị chủ lừa, nhỏ và cũ nát. Tôi lười tìm chỗ mới nên bị Tần Bắc Vọng hiểu nhầm.

"Em sống ở đây?" "Ổn mà, tháng chỉ năm trăm." Thực ra là ba ngàn, nghĩ vậy tôi thầm ch/ửi chủ nhà.

Tần Bắc Vọng im lặng kéo tôi đi: "Em ốm không thể ở đây được, anh đưa em đến khách sạn." Tôi lập tức từ chối. Ở khách sạn thì sao tạo kỷ niệm đặc biệt để chàng trai nhà giàu này si mê?

Tôi giả hoa mắt ngã vào ng/ực hắn. Tần Bắc Vọng đành bế tôi lên giường. Hắn rót nước, tôi kéo khẩu trang uống vài ngụm. Hắn thấy môi tôi đỏ sưng liền hỏi, tôi bình thản nói dối do cảm nóng. Tần Bắc Vọng tin ngay, mắt thêm phần xót xa.

Tôi giả vờ nằm xuống ngủ. Khi hắn định đi, tôi nắm vạt áo gọi: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm." Tôi cảm nhận Tần Bắc Vọng cứng đờ. "Mẹ ôm con, con lạnh quá." Nói xong tôi suýt bật cười.

Lập tức Tần Bắc Vọng cởi giày, trèo lên giường. Tôi thuận thế chui vào lòng hắn, tay mân mê cơ ng/ực và bụng sáu múi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thân Nhập Cuộc, Đôi Bên Chìm Đắm

Chương 17
Tôi và em gái là con dâu nuôi từ bé mà ông trùm Cảng Thành chọn cho hai người con trai của ông ta. Tôi đi theo nhị thiếu gia hiền hòa, lễ độ; còn em gái tôi thì đi theo đại thiếu gia - kẻ nổi tiếng b/ạo ngược và trăng hoa. 20 năm ở bên cạnh, tôi chắn cho nhị thiếu gia mười chín lần nguy hiểm đến tính mạng, những v/ết thư/ơng nhỏ thì kể không xuể. Chỉ cần anh lên tiếng, dù là dao núi hay biển lửa, tôi cũng lao vào không hề chớp mắt. Anh thích sự trung thành của tôi, nhưng chưa từng để tôi phục vụ hay đến quá gần. Tôi cứ nghĩ anh gh//ét những vết sẹ/o đầy trên người tôi, nên chưa bao giờ dám vượt ranh giới. Rồi một vụ t/ai nạ//n giao thông xảy ra, đại thiếu gia ch//ết cháy trong biển lửa. Đêm tôi đến giữ linh, tận mắt nhìn thấy nhị thiếu gia ôm lấy em gái tôi – toàn thân đều là vết thương và thành kính hôn lên từng vết s/ẹo của cô ấy. “Những năm qua em chịu khổ rồi. Cuối cùng anh cũng có thể đường đường chính chính ở bên em.” Thì ra, người anh luôn giữ mình vì… là em gái tôi. Đêm ấy, anh nhìn tôi và nói: “Em ấy đã bị anh cả tr/a t//ấn lâu như vậy rồi, làm sao có thể để em ấy giữ tiết thờ chồng nữa? Em làm thay đi. Nhiệm vụ này còn dễ hơn mấy lần em suýt ch//ết trước đây, đúng không?” Tôi đồng ý. Xem như đây là lần cuối cùng tôi tuân lệnh anh. Không ngờ, ngay ngày thứ hai tôi “giữ lễ quả phụ”… đại thiếu gia lại trở về.
12.49 K
4 Vòng luẩn quẩn Chương 47
7 Ăn 2 Lương Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Mặt trăng rơi vào giữa muôn vì sao

Chương 13
Tôi thích Thẩm Nghiễn Bạch, thích đến mức cứ theo đuôi anh từ lớp học ra sân bóng, từ năm 18 tuổi đến tận lúc tốt nghiệp đại học. Nhưng sau này, anh bắt đầu lảng tránh tôi, một mực muốn cắt đứt liên hệ. Một tấm vé máy bay một chiều đặt trước mặt, để có được nó, mẹ tôi phải bày sạp bán rau cả một năm trời. Tôi muốn chạy theo anh, nhưng tôi không thể ích kỷ như thế. Tôi muốn giữ lấy anh, nhưng tôi càng không thể bỏ mặc mẹ. Hôm ấy, tôi đứng ngoài sân bay cả một buổi chiều, nhìn chiếc máy bay bay lướt qua đầu, để lại một vệt trắng rồi biến mất khỏi bầu trời. Tôi biết, có những kết cục đã định sẵn. Chúng tôi không cùng thế giới, lẽ ra chẳng nên gặp lại. Nhưng đời luôn thích trêu người. 5 năm sau, trong đám cưới của đứa bạn thân, tôi uống hơi quá chén. Mở mắt ra một cái… Thẩm Nghiễn Bạch đang ngủ ngay bên cạnh tôi.
Boys Love
Đam Mỹ
Hiện đại
4