19
Tôi và Hứa Minh Kiều chưa từng nghỉ phép năm.
Nhân tiện lúc này, chúng tôi quyết định đi du lịch.
Không đi xa, chọn một thị trấn ven biển nhỏ ở phương Nam.
Máy bay hạ cánh, không khí ẩm ướt phảng phất vị mặn.
Chủ homestay là một bà lão, nói chuyện chậm rãi.
Phòng ở tầng hai, mở cửa sổ là thấy con phố nhỏ và đường chân trời phía xa.
Mỗi ngày chúng tôi đều ngủ đến khi tự nhiên tỉnh giấc.
Ra ngoài dạo chơi, ăn hàng quán vỉa hè, ngồi bên biển cả buổi chiều.
Hứa Minh Kiều m/ua một chiếc máy ảnh phim một lần, chụp rất chăm chỉ.
Chụp lúc tôi ăn kem dính lên mũi, chụp lúc tôi dẫm chân trần trên cát, chụp lúc tôi ngủ quên trên chiếc ghế mây cũ.
"Về rửa ra treo ở nhà." Anh nói.
Ngày cuối, chúng tôi dậy thật sớm đi ngắm bình minh.
Trời còn tối, mặt biển lấp lánh ánh xanh thẫm.
Chúng tôi ngồi cạnh nhau chờ đợi.
Đường chân trời dần sáng lên, từ cam đỏ đến vàng rực, từng lớp lan tỏa.
Khi mặt trời nhô lên khỏi mặt biển, Hứa Minh Kiều đột nhiên nắm ch/ặt tay tôi.
Gió biển thổi qua, mang theo hơi thở tinh khôi của buổi sớm mai.
Tôi tựa vào vai anh, khép mắt lại.
Lòng bình yên lạ.
Như con thuyền cuối cùng cũng cập bến.
Không còn trôi dạt nữa.
**- Hết phần chính -**
**- Ngoại truyện góc nhìn Hứa Minh Kiều -**
**1**
Lần thứ hai gặp Uất Kiều, là trong cuộc họp bàn giao dự án.
Hứa Minh Kiều đến phòng họp sớm mười phút, chỉnh sửa máy chiếu.
Cánh cửa mở ra, anh ngẩng lên liếc nhìn.
Rồi ngón tay đang gõ bàn phím đột nhiên dừng lại.
Là cô ấy.
Cô gái khóc bên lề đường trong đêm mưa ấy.
Hôm nay cô mặc vest xám nhạt tóc buộc đuôi ngựa thấp, để lộ vầng trán thanh tú.
Cô ôm laptop bước vào, không nhìn anh ngay.
Mãi đến khi ngồi xuống, ánh mắt cô lướt qua danh sách người tham dự.
Hứa Minh Kiều thấy ánh mắt cô dừng lại ở tấm thẻ tên của mình.
Rồi cô ngẩng đầu nhìn anh.
Đôi mắt hơi mở to.
Hứa Minh Kiều quay đi, mở file PPT.
Cuộc họp bắt đầu.
Khi phát biểu, giọng cô vững vàng, logic rõ ràng. Đồng nghiệp chất vấn, cô cũng bình tĩnh đối đáp.
Cuộc họp kéo dài một tiếng rưỡi.
Tan cuộc, mọi người ùa ra ngoài.
Hứa Minh Kiều thu dọn chậm rãi, đợi người đi hết mới gập laptop lại.
Ngẩng lên, thấy cô vẫn đứng ở cửa.
Trên tay cầm hộp sữa chua.
Thấy anh nhìn, cô bước lại.
Bước nhanh, đến trước mặt lại dừng.
"Kỹ sư Hứa." Cô mở lời, giọng thấp hơn lúc họp, "Cái này cho anh."
Cô đưa hộp sữa chua tới.
Thành hộp nhựa đọng hạt sương li ti.
"Cảm ơn." Hứa Minh Kiều đón lấy, "Không cần khách sáo."
"Phải cảm ơn chứ." Cô nói, "Tối hôm đó... cảm ơn anh."
Nói xong cô không cúi đầu, mắt nhìn thẳng anh, nhưng hàng mi khẽ run.
"Việc nhỏ thôi." Anh đáp.
Cô gật đầu, không nói thêm, quay người đi.
Bóng lưng dưới ánh đèn hành lang mỏng manh.
Hứa Minh Kiều cầm hộp sữa chua đứng im lặng.
Giọt nước trên thành hộp thấm ướt đầu ngón tay.
Mát lạnh.
**2**
Hai tuần sau, hai bên lại hợp tác vì dự án.
Tiếp xúc nhiều, Hứa Minh Kiều phát hiện họ rất giống nhau.
Quan điểm sống, cách xử lý công việc, thói quen đều tương đồng.
Thân quen rồi vẫn ít lời.
Thỉnh thoảng gặp nhau cùng xuống lầu.
Cô nói bánh há cảo tiệm cháo ngã tư ngon, hôm sau anh đi ngang m/ua hai phần.
Cô tự nhiên nhận lấy, đưa lại ly Americano nóng.
"Đổi lại." Cô nói.
Như hai cái cây lặng lẽ lớn lên, từng trải qua mùa mưa dài dằng dặc nơi góc riêng.
Gặp nhau rồi, mới biết ngay cả hướng vươn rễ cũng đồng điệu.
Thế nên sánh vai bên nhau trở thành chuyện đương nhiên.
**3**
Hứa Minh Kiều có thói quen về muộn, kiểm tra xong dữ liệu đã khuya.
Khu văn phòng chỉ còn vài bóng đèn le lói.
Đang tắt máy, anh nghe tiếng ho khẽ từ góc phòng.
Nhìn sang, là Uất Kiều.
Cô co ro trong bàn làm việc, mắt dán vào màn hình, ngón tay gõ bàn phím liên hồi.
Gương mặt tái nhợt dưới ánh sáng màn hình, môi cắn ch/ặt.
Thùng rác bên cạnh vứt hai cốc cà phê rỗng.
Hứa Minh Kiều bước tới.
Đi ngang bàn cô, chân anh dừng một giây.
Góc bàn dán mẩu giấy ghi mấy mốc thời gian, chữ viết ngay ngắn.
Bên cạnh là chậu trầu bà nhỏ, vài chiếc lá héo rũ, đất trong chậu nứt nẻ.
Anh không nói gì, vào phòng trà rót cốc nước ấm.
Lại tìm bình xịt dưới tủ, đổ đầy nước.
Quay lại bàn cô, đặt cốc nước nhẹ nhàng cạnh tay.
Rồi cầm bình xịt, tưới lên chậu cây từng lớp sương mỏng.
Giọt nước đọng trên lá, lấp lánh.
Uất Kiều ngừng tay gõ phím.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, mắt đỏ hoe vì nhìn màn hình lâu.
"... Cảm ơn." Giọng khàn đặc.
"Ừ." Hứa Minh Kiều đặt bình xịt xuống, "Trầu bà dễ sống, tưới nước là được."
Cô nhìn chậu cây đã tươi tắn trở lại, rồi nhìn anh.
Khẽ "ừ", khóe môi cong lên nụ cười mỏng.
Như tia nắng hiếm hoi lọt qua kẽ mây.
Thoáng qua, nhưng Hứa Minh Kiều thấy rõ.
Anh gật đầu, quay người rời đi.
Ra đến cửa, ngoảnh lại nhìn.
Cô đang cầm ly nước anh đưa, uống từng ngụm nhỏ. Ánh mắt lại dán vào màn hình, bóng nghiêng yên tĩnh.
**4**
Tối kết thúc dự án, hai sếp đãi tiệc ở quán nướng ồn ã.
Uất Kiều ngồi góc bàn.
Cô ít nói, người khác nâng ly cô cũng theo, người khác cười cô cũng mỉm.
Lúc không khí lên cao trào, cô đứng dậy ra ngoài.
Hai mươi phút vẫn chẳng thấy về.
Hứa Minh Kiều ki/ếm cớ rời bàn, đẩy cửa quán.
Gió đêm hè quyện mùi dầu mỡ ào tới.
Anh nhìn thấy cô ngay.
Ngồi trên bồn cây ven đường, ôm đầu gối, mặt ch/ôn sâu.
Co rúm thành một cục nhỏ.
Như cây nấm bị mưa dập, lặng lẽ trốn trong góc tối.
Hứa Minh Kiều bước tới, đứng cạnh cô.
Bóng người dưới đèn đường kéo dài, phủ lên người cô.
Cô không nhúc nhích.
"Say rồi?" Anh hỏi.
Uất Kiều khẽ rùng mình, từ từ ngẩng đầu.
Mắt đỏ hoe, mặt ướt nhẹp, không phân biệt được mồ hôi hay nước mắt.
Lớp trang điểm nhòe đi, lộ ra khuôn mặt mệt mỏi bên dưới.
Cô nhìn anh, ánh mắt trống rỗng, mất vài giây mới nhận ra.
Lắc đầu, lại vùi mặt vào đầu gối, giọng nghẹn ngào: