Rồi tôi tấn công không thương tiếc tất cả những kẻ b/ắt n/ạt mình.

Những đứa khác bị khí thế của tôi dọa cho chạy toán lo/ạn.

Trần Vân Vân cũng ngã vật xuống đất, bò lùi liên tục.

Tôi quăng cây lau nhà, đ/è lên ng/ười nó, t/át cho mấy cái liền tay.

"Nếu còn dám theo dõi mẹ tôi nữa, tao sẽ nhét cây lau nhà vào mồm mi đấy."

Trần Vân Vân sợ vãi cả đái.

Nó khóc lóc bỏ chạy, hét lên sẽ bắt hiệu trưởng đuổi học tôi.

Ngoài cửa lớp, đám đông đang vây quanh.

Chúng nhìn tôi bằng ánh mắt "mày xong đời rồi".

Tôi nhếch mép: "Hiệu trưởng nghe lời nó làm quái gì?"

Có đứa đột nhiên buông một câu:

"Vì hiệu trưởng là chú ruột nó đấy."

Tim tôi chùng xuống.

Nhưng ngoài sợ hãi, trong lòng tôi trào lên h/ận ý.

Tôi c/ăm gh/ét bản thân không có gia thế và quyền lực như Trần Vân Vân.

Gh/ét mình không phải là con ông cháu cha.

Quả nhiên, tan học tôi bị chủ nhiệm gọi vào văn phòng thông báo đuổi học.

Tôi không đồng ý, họ bèn đình chỉ học một tháng.

Tôi biết đây là cuộc giằng co.

Không thể thua được.

Nhưng không ngờ, tin tôi bị đình chỉ vừa loan ra.

Thẩm Thanh Hà lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị chuyển trường.

Cậu ta tuyên bố: "Tôi vừa được bảo lãnh vào Thanh Hoa qua kỳ thi Vật lý. Bạch Chỉ Nguyệt đi trường nào, tôi theo trường ấy."

Hà Ninh Viễn thì ngồi lỳ văn phòng hiệu trưởng.

"Muốn tôi đem giải thưởng về cho trường? Được thôi, miễn là cho Bạch Chỉ Nguyệt quay lại."

Cả lớp thể dục nghe lời Hà Ninh Viễn, đồng loạt bãi khóa từ chối thi đấu.

Còn Hạ Kỳ Phàm thẳng thừng dừng mọi công trình đang xây dở trong trường.

"Nếu ba ngày nữa không được Bạch Chỉ Nguyệt - cao thủ ẩm thực này - mang cơm đến, trường này đừng hòng nhận thêm xu đầu tư nào."

Hiệu trưởng nhìn vị đại gia này mà mồ hôi lạnh túa ra.

Nhưng chuyện tiếp theo còn vượt tầm kiểm soát của ông ta.

Những đứa từng được tôi mang cơm cho, thẳng tay tìm đến Trần Vân Vân.

Hôm đó, ngăn bàn nó luôn xuất hiện mấy con vật lạ, đi vệ sinh thì bị dội nước ướt như chuột l/ột.

Trần Vân Vân chịu không nổi, bỏ học luôn.

Mấy đứa con gái từng theo nó b/ắt n/ạt tôi giờ bị cả trường tẩy chay.

Hàng loạt học sinh cuối cấp nộp đơn xin chuyển trường trước kỳ thi đại học.

Thành tích bọn họ toàn đỗ thẳng đại học top, hoặc 985, 211.

Trường này dựa vào bọn họ để giữ tỷ lệ đỗ cao, duy trì danh hiệu trường chuyên.

Giờ cả đám đòi chuyển đi, hiệu trưởng hết h/ồn.

Dù là chú ruột Trần Vân Vân, ông ta cũng không vì một đứa cháu mà làm chuyện ng/u ngốc hại danh tiếng trường.

Hiệu trưởng quyết định ném cục đ/á nóng này cho bố mẹ Trần Vân Vân.

**9**

Bị đình chỉ học, tôi không về nhà.

Thay vào đó, m/ua một hộp cháo đến công ty của Trần phụ.

Trợ lý dẫn tôi vào văn phòng.

Trần phụ không thèm nói nửa lời, coi như tôi không tồn tại.

Tôi ngoan ngoãn ngồi trên sofa, ôm hộp cháo, mắt không rời ông ta.

Có lẽ ánh nhìn quá chằm chằm.

Trần phụ buông bút xuống.

"Chuyện con gái tôi b/ắt n/ạt cháu ở trường, tôi biết cả. Cháu đến để mách lẻo à?"

Tôi lắc đầu.

"Nếu có người cư/ớp bố mẹ cháu, cháu cũng chẳng ưa nổi đâu."

Trần phụ lần đầu ngẩng mặt nhìn tôi.

"Thế cháu đến đây làm gì?"

Ánh mắt ông ta chạm vào tôi khiến tôi vội cúi gằm mặt.

Một lúc sau mới lí nhí: "Cháu... cháu chưa từng có bố. Cháu chỉ muốn biết, một người bố trông thế nào thôi."

"Nếu làm phiền bác, cháu xin phép về."

Vừa định đứng dậy, Trần phụ ngắt lời:

"Cháu đang ôm thứ gì thế?"

"Cháo hải sản cháu tự nấu. Nghe cô giúp việc nói bác bận việc quên ăn, dạ dày không tốt..."

Trần phụ đứng lên, đi về phía tôi ngồi xuống.

"Vậy mở ra cho bác thử đi, ng/uội mất ngon."

Tôi khéo léo mở hộp giữ nhiệt, múc cháo ra bát.

Trần phụ lặng lẽ đón lấy, từng thìa nhấm nháp.

Trước khi đến, tôi đã dò la kỹ.

Trần Vân Vân được cưng chiều từ bé, nào biết bố bị đ/au dạ dày, chưa từng đến công ty thăm bố.

Tối qua, Trần phụ bỗng like một clip con gái đút cơm cho bố.

*Đánh rắn phải dập đầu.*

Xô xát với Trần Vân Vân chẳng giải quyết được gì.

Thứ tôi cần là giành lấy địa vị ngang hàng nó.

Hộ tống Trần phụ ăn xong, tôi phi thẳng đến hội quán nơi Trần mẫu đang tụ tập.

Bà ta mỗi thứ tư đều hẹn hò với mấy bà bạn quý tộc ở đây.

Đến nơi đúng lúc họ đang dùng bữa.

Tôi rụt rè gõ cửa, đứng khép nép ngoài hành lang.

Trần mẫu thấy tôi, mặt biến sắc.

Bà ta bước vội ra cửa, hỏi tôi đến làm gì.

Tôi cúi mặt nhìn mũi giày:

"Dì Trần ơi, cô giáo bảo mời phụ huynh... Mẹ cháu đã về quê rồi, cháu đành phải tìm dì..."

Giọng tôi vừa đủ để cả phòng nghe rõ.

Trần mẫu định đuổi đi thì một bà mặc váy xanh lên tiếng:

"Tiểu Lăng, sao thế này? Đứa bé mời phụ huynh sao lại tìm cô?"

Có người mở lời, cả đám xôn xao bàn tán.

Thực ra họ đã nghe tin Trần gia nhận nhầm con gái, chỉ là giữ thể diện không nhắc đến.

Giờ màn kịch tự dưng diễn ra trước mặt.

Đám đàn bà háo hức hỏi dồn Trần mẫu.

Bà ta đành dắt tôi vào phòng VIP.

Trên bàn toàn sơn hào hải vị tôi chưa từng thấy.

Tôi liếm môi, cúi gằm mặt.

Bà váy xanh thấy vậy bèn đẩy một đĩa tôm hùm đến:

"Sao thì sao, ăn no đã rồi tính."

Được Trần mẫu gật đầu, tôi ung dung cầm đũa.

Suốt bữa, tôi khéo léo đối đáp những câu dò la của các bà.

Hỏi đến qu/an h/ệ, tôi chỉ liếc Trần mẫu rồi im bặt.

Cuối cùng, Trần mẫu không chịu nổi ánh mắt tò mò của cả hội.

"Đây cũng là con gái tôi, Bạch Chỉ Nguyệt."

Các bà lập tức đua nhau:

"Thì ra là đứa trẻ bị thất lạc 18 năm, tội nghiệp quá."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thân Nhập Cuộc, Đôi Bên Chìm Đắm

Chương 17
Tôi và em gái là con dâu nuôi từ bé mà ông trùm Cảng Thành chọn cho hai người con trai của ông ta. Tôi đi theo nhị thiếu gia hiền hòa, lễ độ; còn em gái tôi thì đi theo đại thiếu gia - kẻ nổi tiếng b/ạo ngược và trăng hoa. 20 năm ở bên cạnh, tôi chắn cho nhị thiếu gia mười chín lần nguy hiểm đến tính mạng, những v/ết thư/ơng nhỏ thì kể không xuể. Chỉ cần anh lên tiếng, dù là dao núi hay biển lửa, tôi cũng lao vào không hề chớp mắt. Anh thích sự trung thành của tôi, nhưng chưa từng để tôi phục vụ hay đến quá gần. Tôi cứ nghĩ anh gh//ét những vết sẹ/o đầy trên người tôi, nên chưa bao giờ dám vượt ranh giới. Rồi một vụ t/ai nạ//n giao thông xảy ra, đại thiếu gia ch//ết cháy trong biển lửa. Đêm tôi đến giữ linh, tận mắt nhìn thấy nhị thiếu gia ôm lấy em gái tôi – toàn thân đều là vết thương và thành kính hôn lên từng vết s/ẹo của cô ấy. “Những năm qua em chịu khổ rồi. Cuối cùng anh cũng có thể đường đường chính chính ở bên em.” Thì ra, người anh luôn giữ mình vì… là em gái tôi. Đêm ấy, anh nhìn tôi và nói: “Em ấy đã bị anh cả tr/a t//ấn lâu như vậy rồi, làm sao có thể để em ấy giữ tiết thờ chồng nữa? Em làm thay đi. Nhiệm vụ này còn dễ hơn mấy lần em suýt ch//ết trước đây, đúng không?” Tôi đồng ý. Xem như đây là lần cuối cùng tôi tuân lệnh anh. Không ngờ, ngay ngày thứ hai tôi “giữ lễ quả phụ”… đại thiếu gia lại trở về.
12.49 K
3 Vòng luẩn quẩn Chương 47
8 Ăn 2 Lương Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Trọng Sơn Sụp Đổ

Chương 8
Phu quân mang về bạch nguyệt quang từ thuở thanh xuân của hắn. Nàng nhiệt liệt táo bạo, phi ngựa giữa chợ đông, cùng chàng cưỡi chung một con tuấn mã. Ta cổ hủ vô vị, tựa phật bà bằng đất, nhìn một cái cũng chán chường. Ngay cả đứa con ta liều mạng sinh ra cũng thích nàng hơn, nhận nàng làm mẫu thân. Đêm mưa gió ấy, ta ngồi thẫn thờ bên cửa sổ hồi lâu, cầm bút viết thư ly hôn, ném thẳng vào mặt phu quân. Nhưng bị hắn dùng nghiên mực đập trúng thái dương. Ta được như ý ly hôn, cũng quên sạch ký ức năm năm. Mãi sau này, lang quân ôm con gái nhỏ trong lòng, đang cài cho ta đóa hoa bên má. Đằng xa có hai cha con đỏ hoe mắt, nghẹn ngào gọi ta thổn thức. Ta nhíu mày không hiểu: "Người đó kỳ lạ thật, nhìn ta khóc cái gì vậy?" Lang quân dịu dàng hôn lên vết sẹo thái dương ta: "Khả năng là trong đầu có bệnh, phu nhân đừng để ý làm gì." #bere
Cổ trang
Ngôn Tình
250