Không gian trong xe ngột ngạt đến lạ thường.
Khi xe dừng trước cổnh đồn, cảnh sát Tôn mới lên tiếng:
- Tống Triết vừa gọi điện đến tự thú. Hắn yêu cầu được khai báo chi tiết về vụ án, nhưng với điều kiện phải có mặt cô.
Tự thú ư?
Lẽ nào Tống Triết thực sự chủ định s/át h/ại nạn nhân?
Không đời nào! Với tính cách của hắn, nếu thực sự có tội, đã sớm cao chạy xa bay rồi. Hơn nữa, mẹ tôi và mẹ chồng đều đã sang nước ngoài định cư. Hắn hoàn toàn có thể bỏ rơi hai mẹ con tôi để sống thoải mái một mình.
Ắt hẳn phải có ẩn tình gì đó.
Quả nhiên.
Tống Triết vừa khóc lóc thảm thiết kể lại diễn biến sự việc, vừa quả quyết tuyên bố:
- Thưa cảnh sát, tôi tố cáo Ôn Thanh là thủ phạm gi*t Doãn Hồng! Tôi có bằng chứng!
11.
Tống Triết khai rằng chiều hôm đó, Doãn Hồng chủ động hẹn hắn đến văn phòng ban quản lý. Khu chúng tôi ở đóng phí quản lý cao, nên được chia làm nhiều phòng để tiện phục vụ cư dân. Thường ngày mỗi phòng chỉ có một nhân viên trực, nên trở thành nơi hẹn hò bí mật của đôi tình nhân.
- Gần đây A Hồng cứ bám riết đòi tôi ly hôn để cưới cô ta. Làm sao được chứ? Dù không còn tình cảm với A Thanh, nhưng chúng tôi còn có con gái chung. Thế nên tôi định đoạn tuyệt với cô ta.
- Ai ngờ cô ta lại có th/ai. Từ ngày mất đứa con trai, tôi luôn mơ ước có thêm con trai nối dõi.
- Tôi cũng thương con gái, nhưng con gái rồi sẽ lấy chồng. Gia sản này cần con trai thừa kế.
Tống Triết vốn định nhân lúc tôi đưa con gái ra nước ngoài chữa bệ/nh để thuyết phục ở lại luôn. Về nước, hắn đã bàn với tôi nhưng bị từ chối. Tôi cho rằng việc xa cách lâu ngày sẽ ảnh hưởng x/ấu đến sự phát triển của con gái. Chúng tôi đã cãi nhau kịch liệt vì điều này.
- Thưa cảnh sát, trước đây vợ chồng tôi cũng hay cãi vã. Nhưng lần này khác hẳn. Cô ấy chủ động hỏi có cần mang canh lê đến công ty không.
- Chắc chắn cô ta đã phát hiện chuyện tôi với Doãn Hồng, lại còn điều tra được việc cô ta dị ứng với lê. Cố tình bảo tôi mang canh lê cho Doãn Hồng uống!
Tống Triết nói liền mạch mười phút đến khản cổ. Nhân lúc hắn dừng uống nước, tôi không nhịn được quát lên:
- Dẫu biết hai người ngoại tình, sao tôi lại nấu canh lê cho cô ta uống?
- Anh ngoại tình đã đành, còn đổ tội cho tôi?
- Tống Triết, tôi chưa từng thấy anh tồi tệ thế này!
Tiếng ly vỡ chát chúa vang lên từ đầu dây bên kia.
- Cô suốt ngày gọi điện cho ban quản lý, không nghe thấy cô ta ho sao? Cô cố tình mà!
Thấy hai chúng tôi sắp lao vào nhau, cảnh sát Tôn vội kéo tôi sang phòng khác. Không hiểu có phải ảo giác không, ánh mắt ông ta nhìn tôi mang vẻ kỳ lạ.
- Anh đưa canh lê cho Doãn Hồng bằng cách nào?
Tống Triết đột nhiên ấp a ấp úng:
- Ở... ở phòng trong cùng.
- Mỗi lần gặp nhau, tôi đều trèo qua cửa sổ vào phòng cuối. Lần đó vội đi nên đưa canh qua cửa sổ cho cô ta.
- Thực ra canh để trong bình giữ nhiệt. Sợ mang bình về khiến A Thanh nghi ngờ, tôi mới đổ cho A Hồng. Thật lòng thấy cô ta ho nhiều, lại nghĩ cho sức khỏe con trai, nên mới ép cô ta uống.
- Vậy camera ban quản lý là các anh cố tình điều chỉnh?
Tống Triết vội vàng thanh minh:
- Dạ không phải tôi! Là Doãn Hồng, cô ta cứ nài nỉ... tôi đành chiều theo thôi.
12.
Trong lúc Tống Triết khai báo, cảnh sát Tôn luôn đứng chắn trước mặt tôi. Tôi hiểu ông ấy sợ tôi mất bình tĩnh. Nhưng có mất bình tĩnh cũng đâu thể xông vào đầu dây bên kia đ/á/nh nhau được.
- Thưa cảnh sát, chính Ôn Thanh chủ tâm s/át h/ại người! Cô ta gh/en gh/ét khi biết tôi sắp có con trai! Các ông bắt cô ta đi!
Tống Triết nói đã đặt vé máy bay tối nay, hứa sẽ hợp tác điều tra. Cuối cùng hắn hỏi điều hắn quan tâm nhất:
- Tự thú được coi là lập công chứ? Vả lại tôi vô tình, có bị t//ử h/ình không?
Cảnh sát Tôn không trả lời, dập máy thẳng thừng. Ông quay sang tôi, đôi mắt đen thăm thẳm dò xét:
- Làm sao cô biết trong ly của Doãn Hồng là canh lê?
Tôi gi/ật mình. Thì ra sự khác thường lúc nãy của ông là vì điều này. Đúng là vị đội trưởng hình sự trẻ tuổi nhất, tinh ý thật.
Tôi bình tĩnh giải thích:
- Ông biết đấy, lầu trên suốt ngày vứt rác xuống nhà tôi.
- Tôi sợ có thứ nguy hiểm nên lắp camera kiểm tra mỗi tối. Tình cờ thấy đoạn ông gọi điện.
Ông ta nghi ngờ nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng cất giọng đầy ẩn ý: "Ồ".
Đúng lúc tiểu Chu mang con gái tôi đến. Tôi vội chào tạm biệt rời đi.
Trên đường về, con gái lấy bút vẽ ng/uệch ngoạc hình "?". Bé viết được ít chữ nên chỉ biết diễn đạt bằng cách này.
- Không sao, chú cảnh sát có chút việc hỏi mẹ.
Con bé lại vẽ hình ba người, trên hình Tống Triết viết chữ "Nhớ". Mắt tôi cay cay, ngước lên cố kìm nước mắt. Tôi xoa đầu con nhẹ nhàng:
- Nhớ bố à? Không sao, sớm thôi sẽ gặp lại bố.
13.
Sau khi Doãn Hồng ch*t, ban quản lý cuối cùng cũng xử lý vấn đề lò sưởi nhà tôi. Điều tra cho thấy Doãn Hồng cố ý chỉnh nhiệt độ thấp đi.
Gió bấc rít từng cơn, cành cây xào xạc. Nhưng trong nhà đủ ấm để mặc váy hai dây. Tôi ngồi bên giường vỗ lưng con gái, hát bài hát ru đã lâu không hát. Đôi mắt to sáng long lanh của bé nhìn chằm chằm, giơ tay vẽ một đường cong ở khóe miệng. Con bé hỏi xem hôm nay mẹ có vui không.
Tôi suy nghĩ giây lát:
- Cũng tạm được.
Ít nhất mọi việc đã hoàn thành được nửa chặng đường.
Mười giờ tối, Tiểu Nhiễm đã chìm vào giấc ngủ. Chiếc điện thoại dự phòng rung lên liên hồi.