Em Gái Học Của Anh Ấy

Chương 6

10/12/2025 18:08

Dù nghỉ việc ở nhà, tôi vẫn không ngồi không. Kênh video của tôi đăng mỗi tuần một lần, duy trì đều đặn từ hồi đại học đến giờ.

Vốn đam mê hội họa lại được đào tạo bài bản, tôi thường chia sẻ tranh minh họa tự vẽ cùng bí kíp vẽ tranh. Vài năm tích cóp, tôi đã có vài chục nghìn follower trên mọi nền tảng. Tiền quảng cáo mỗi tháng cũng kha khá, nhưng Giang Ngôn chẳng thèm để ý, còn bảo đây không phải công việc đàng hoàng.

Trước đây, tôi chỉ coi vẽ là thú vui, nghề tay trái. Giờ thì khác, tôi muốn biến nó thành sự nghiệp chính thức.

Hộp thư mạng xã hội ngập tràn tin nhắn hỏi nhận đơn đặt hàng không. Sau khi kết hôn, tôi ít nhận lắm, vì mỗi bức tranh tốn rất nhiều thời gian. Hơn nữa, Giang Ngôn muốn tôi dành trọn tâm sức cho gia đình - tức là cho anh ta.

Tôi chiều anh ta hết mực, vậy mà anh ta đối đãi tôi thế nào?

Thôi chẳng nghĩ làm gì, giờ đây chẳng ai có thể áp đặt được tôi.

Tôi chọn vài khách hàng có vẻ uy tín, kết bạn Zalo trao đổi riêng. Thỏa thuận xong giá cả cùng các chi tiết, mấy ngày nay tôi chỉ ru rú trong nhà vẽ.

Ở lâu không ra ngoài, Tống Hi tưởng tôi chưa hết suy sụp. Vừa có kỳ nghỉ là cô ấy xồng xộc tới ngay.

Thấy tôi cặm cụi làm việc, cô bạn gật gù mãn nguyện. Dù vậy, cuối cùng tôi vẫn bị lôi đi m/ua sắm.

Khoảng ba bốn giờ chiều, chúng tôi ngồi trong một quán cà phê mạng nổi tiếng. Vừa nhâm nhi cà phê vừa tận hưởng buổi chiều thư thái, thật dễ chịu làm sao.

Nếu không nhìn thấy Giang Ngôn cùng tiểu muội kia thì sẽ tuyệt hơn.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi thấy thoáng chút hoảng hốt trong mắt anh ta.

Buồn cười thật, anh ta sợ cái gì chứ? Sợ tôi b/ắt n/ạt tình nhân của anh ta sao?

Giang Ngôn cẩn thận đỡ bụng tiểu muội - bụng cô ta đã lộ rõ vòng cung. Cô nàng đòi uống cà phê, nũng nịu: "Quán này hot lắm anh ơi, m/ua cho em một ly đi, em thèm lắm rồi."

Mặt Giang Ngôn căng cứng, đúng như dự đoán khi anh ta quát: "Không được! Bà bầu uống cà phê nguy hiểm lắm, hại con đó!"

Tiểu muội không chịu buông tha, cuối cùng anh ta nhượng bộ: "Chỉ được uống một phần ba thôi."

Cô ta vui sướng hôn đ/á/nh chụt một cái vào má anh ta: "Cảm ơn chồng yêu!"

Nhân viên quầy cười tươi khen họ tình cảm. Tống Hi không nhịn được, đảo mắt một vòng.

Chúng tôi đều thấy họ, nhưng mặc nhiên giả vờ không quen.

Tiểu muội lại băn khoăn chọn vị nào, lúc hỏi Giang Ngôn, lúc nhờ nhân viên tư vấn. Mãi không quyết định xong, cô ta cắn môi ngước lên, như tình cờ liếc về phía bàn chúng tôi.

"Hai chị ơi, cà phê bàn này thơm quá, cho em hỏi là vị gì vậy ạ?" Cô ta giả bộ ngại ngùng.

Cả tôi lẫn Tống Hi đều không ngờ cô ta trơ trẽn thế. Đều ngây người một lúc.

Giang Ngôn theo sát phía sau, vừa nghe xong đã vội kéo cô ta vào sau lưng, mắt cảnh giác nhìn chúng tôi.

Tống Hi khẽ cười: "Xin lỗi em nhé, bọn chị không uống cà phê, không giúp được em rồi."

"Nhưng mà..." Giọng cô bạn chuyển điệu, kéo dài từng chữ, "bọn chị uống trà xanh đó~ Em thích vị nào? Chị có thể giới thiệu hết."

"Nhưng chị không khuyên em uống đâu." Tống Hi đột ngột chuyển giọng, ngửi mũi về phía cô ta làm điệu bộ phóng đại, "Chà chà, mùi trà xanh trên người em đã đậm lắm rồi."

"Chị!" Cô gái chậm hiểu mặt đỏ rồi tái mét.

Sau cùng chỉ biết làm nũng nhờ Giang Ngôn giải c/ứu. Lạ thay, anh ta chẳng nói gì, chỉ trừng mắt dọa Tống Hi rồi kéo tiểu muội đi mất.

Họ vừa đi khỏi, Tống Hi đắc chí nói: "Chuẩn bài rồi, con này đúng chuẩn trà xanh."

Tôi cười bảo cô bạn suy nghĩ nhiều quá.

Tống Hi lắc ngón trỏ: "Không, không, cô ta cố ý đấy, biết mặt chị rồi, cố tới khoe mẽ thôi."

Tôi suy nghĩ, đúng vậy. Giang Ngôn ở bên cô ta lâu thế, sao không xem qua ảnh cưới của chúng tôi? Cố tình tới gần, chẳng phải để nhìn mặt kẻ thất bại như tôi bằng ánh mắt của người chiến thắng sao?

---

**Chương 10**

Hôm đó chia tay Tống Hi, tôi về nhà không ngừng nghỉ vẽ cho kịp deadline.

Đơn đặt hàng ngày càng nhiều, tôi nhận mấy bản brief chất lượng, phản hồi từ khách hàng cũng rất tốt, hi vọng hợp tác lâu dài. Từ đơn cá nhân nhỏ lẻ, dần thành hợp đồng thương mại lớn.

Bận rộn nhưng hạnh phúc.

Khi ngẩng đầu lên, ngoài cửa sổ đã từng tiếng ve râm ran mùa hạ chuyển sang tuyết trắng mùa đông.

Nửa năm trôi qua, số lượng và chất lượng đơn hàng của tôi tăng vọt.

Sau ly hôn, bố mẹ lo lắng gọi điện hằng ngày. Để họ yên tâm, hai tuần tôi về thăm một lần, kể tình hình hiện tại.

Hoàn thành xong hợp đồng lớn, tôi thở phào. Thu xếp hành lý, dành vài ngày nghỉ ngơi.

Về đến nhà, bố mẹ vui lắm. Mẹ tôi khéo léo dò hỏi có đối tượng nào phù hợp chưa. Tôi lắc đầu cười, công việc bận thế này, lấy đâu ra thời gian yêu đương? Hơn nữa giờ tôi còn ám ảnh hôn nhân nữa.

Độc thân không ngon sao? Vừa đ/ộc thân vừa có tiền chẳng phải tuyệt vời sao?

Tôi dập tắt ý định mai mối của mẹ, bày tỏ muốn khởi nghiệp. Hiện tay tôi có chút vốn liếng, định mở studio chuyên về minh họa, từ từ mở rộng sang mảng khác.

Nghe xong ý tưởng, hai cụ gật đầu dù không hiểu hết, nhưng vẫn ủng hộ vô điều kiện. Tôi mỉm cười, thực ra đã quyết định từ lâu, nhưng được bố mẹ động viên vẫn thấy ấm lòng. Ở nhà hai ngày, trở lại thành phố B, tôi lập tức chọn địa điểm.

Giai đoạn đầu studio không cần quá lớn, 70-80 mét vuông đủ chỗ cho 6-7 người là được.

Những ngày sau đó, tôi bận rộn với trang trí, tuyển dụng, đào tạo nhân viên, đàm phán đối tác... Khi xong xuôi mọi thứ cũng sắp đến Tết.

Tôi về trước mười ngày giúp mẹ sắm Tết. Vừa tới nơi, bố mẹ hỏi có muốn tới bệ/nh viện thăm bố Giang Ngôn không.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thân Nhập Cuộc, Đôi Bên Chìm Đắm

Chương 17
Tôi và em gái là con dâu nuôi từ bé mà ông trùm Cảng Thành chọn cho hai người con trai của ông ta. Tôi đi theo nhị thiếu gia hiền hòa, lễ độ; còn em gái tôi thì đi theo đại thiếu gia - kẻ nổi tiếng b/ạo ngược và trăng hoa. 20 năm ở bên cạnh, tôi chắn cho nhị thiếu gia mười chín lần nguy hiểm đến tính mạng, những v/ết thư/ơng nhỏ thì kể không xuể. Chỉ cần anh lên tiếng, dù là dao núi hay biển lửa, tôi cũng lao vào không hề chớp mắt. Anh thích sự trung thành của tôi, nhưng chưa từng để tôi phục vụ hay đến quá gần. Tôi cứ nghĩ anh gh//ét những vết sẹ/o đầy trên người tôi, nên chưa bao giờ dám vượt ranh giới. Rồi một vụ t/ai nạ//n giao thông xảy ra, đại thiếu gia ch//ết cháy trong biển lửa. Đêm tôi đến giữ linh, tận mắt nhìn thấy nhị thiếu gia ôm lấy em gái tôi – toàn thân đều là vết thương và thành kính hôn lên từng vết s/ẹo của cô ấy. “Những năm qua em chịu khổ rồi. Cuối cùng anh cũng có thể đường đường chính chính ở bên em.” Thì ra, người anh luôn giữ mình vì… là em gái tôi. Đêm ấy, anh nhìn tôi và nói: “Em ấy đã bị anh cả tr/a t//ấn lâu như vậy rồi, làm sao có thể để em ấy giữ tiết thờ chồng nữa? Em làm thay đi. Nhiệm vụ này còn dễ hơn mấy lần em suýt ch//ết trước đây, đúng không?” Tôi đồng ý. Xem như đây là lần cuối cùng tôi tuân lệnh anh. Không ngờ, ngay ngày thứ hai tôi “giữ lễ quả phụ”… đại thiếu gia lại trở về.
12.49 K
4 Vòng luẩn quẩn Chương 47
7 Ăn 2 Lương Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Mặt trăng rơi vào giữa muôn vì sao

Chương 13
Tôi thích Thẩm Nghiễn Bạch, thích đến mức cứ theo đuôi anh từ lớp học ra sân bóng, từ năm 18 tuổi đến tận lúc tốt nghiệp đại học. Nhưng sau này, anh bắt đầu lảng tránh tôi, một mực muốn cắt đứt liên hệ. Một tấm vé máy bay một chiều đặt trước mặt, để có được nó, mẹ tôi phải bày sạp bán rau cả một năm trời. Tôi muốn chạy theo anh, nhưng tôi không thể ích kỷ như thế. Tôi muốn giữ lấy anh, nhưng tôi càng không thể bỏ mặc mẹ. Hôm ấy, tôi đứng ngoài sân bay cả một buổi chiều, nhìn chiếc máy bay bay lướt qua đầu, để lại một vệt trắng rồi biến mất khỏi bầu trời. Tôi biết, có những kết cục đã định sẵn. Chúng tôi không cùng thế giới, lẽ ra chẳng nên gặp lại. Nhưng đời luôn thích trêu người. 5 năm sau, trong đám cưới của đứa bạn thân, tôi uống hơi quá chén. Mở mắt ra một cái… Thẩm Nghiễn Bạch đang ngủ ngay bên cạnh tôi.
Boys Love
Đam Mỹ
Hiện đại
4