Khi tôi thở dốc vì mệt, một lưỡi liềm vụt thẳng vào ống chân. Tôi nhanh tay né người về sau, ngẩng mặt lên chạm phải ánh mắt đ/ộc địa của Nguyễn Điềm!

Ngày mai về nhà rồi, không được đ/á/nh nhau!

Tôi nén gi/ận giơ tay: "Đội trưởng, tôi tố cáo Nguyễn Điềm cố tình dùng liềm ch/ém tôi."

Đội trưởng hớt hải chạy tới, thấy tôi không sao liền thở phào. Quay sang quát Điềm: "Mày lại gây chuyện gì nữa đây?"

Điềm lại giở trò khóc lóc: "Em đâu có cố ý, chị ta có làm sao đâu? Đội trưởng sao cứ bắt tội em!"

Tiếng "bốp" vang lên đúng lúc - vợ đội trưởng Tú Ngọc t/át thẳng mặt Điềm: "Tao thấy rõ mày cố tình rồi!"

Điềm ôm má kêu: "Đồ đi/ên, đừng vu oan!"

Tú Ngọc trợn mắt: "Tao dõi mắt theo mày cả buổi! Không ở phần đất của mày, cố lảng vảng chỗ Hạ tri thức. May cô ấy né nhanh, không thì chân đ/ứt rồi!"

Mấy hôm nay Điềm cứ lấp ló ve vãn đội trưởng, ánh mắt đưa tình cử chỉ đỏng đảnh. Nó tưởng kín đáo nào ngờ dì Hoa đã mách Tú Ngọc hết.

Tú Ngọc tức phát đi/ên, thầm ch/ửi con hồ ly trơ trẽn. Hôm nay rình sẵn để dạy dỗ nó, bắt quả tang nó ch/ém tôi liền xông tới.

Thấy tình thế bất lợi, Điềm kêu "ối trời" rồi giả xỉu đổ vào ng/ực đội trưởng. Đội trưởng vô thức đỡ lấy.

Mặt Tú Ngọc đen kịt, xông tới t/át Điềm liên hồi: "Dám dụ đàn ông nhà tao? Đánh ch*t con đĩ này!"

Mọi người buông cuốc xúm lại xem. Tôi liếc thấy chị Ngọc đang đ/è Điềm đ/á/nh hội đồng, yên tâm cắm cúi làm cho xong phần. Nhất định hôm nay đoạt giải nhất!

Hôm sau, tôi đeo bông hồng rực rỡ, tươi cười từ biệt bà con Trần gia thôn, theo bố mẹ lên tàu về thành phố. Một cuộc đời mới đang chờ...

Điềm bị đ/á/nh một trận, lại bị trừ công điểm cả tuần. Nghe tin tôi về phố, nó gi/ận run người ngất xỉu trên giường. Vương Nhị Đản thương tình mang đồ ăn tới chăm sóc. Nhờ vậy, Điềm đỡ khổ hơn.

Nó chợt nghĩ thông, không so đo chuyện tôi về trước, an phận chờ lượt mình. Nhưng một năm, hai năm, ba năm trôi qua - tin về phố vẫn bặt vô âm tín. Tuyệt vọng dần bủa vây!

Thấy chị Hà lấy Trần Văn Đào sống hạnh phúc, Điềm càng hối h/ận. Nó oán chị Hà chiếm đoạt thứ thuộc về mình, liền giăng bẫy Đào ngay trên ruộng lúa.

Ba năm qua chị Hà canh chồng kỹ quá, giờ có bầu nên lơi lỏng. Hai người thường xuyên hẹn hò nơi đồng vắng. Nhưng giấy không gói được lửa - tai họa ập tới khi dì Hoa phát hiện ồn ào lên.

Thời buổi thi hành luật tội c/ôn đ/ồ, qu/an h/ệ bậy bạ có thể bị xử b/ắn. Để c/ứu mạng, Điềm vu cáo Đào cưỡ/ng hi*p. Thế là Đào thành người đầu tiên ở Trần gia thôn ch*t vì tội c/ôn đ/ồ.

Triệu Quế Hoa nghe tin con bị xử tử, tắc thở mà ch*t. Chị Hà bỏ th/ai ba tháng. Sau khi hai mẹ con Đào mất, dân làng xa lánh Điềm như tránh dịch. Nhị Đản cũng chẳng dám lại gần, sợ chung số phận.

Cứ thế, những ngày tháng đắng cay của Điềm nơi thôn dã bắt đầu...

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thân Nhập Cuộc, Đôi Bên Chìm Đắm

Chương 17
Tôi và em gái là con dâu nuôi từ bé mà ông trùm Cảng Thành chọn cho hai người con trai của ông ta. Tôi đi theo nhị thiếu gia hiền hòa, lễ độ; còn em gái tôi thì đi theo đại thiếu gia - kẻ nổi tiếng b/ạo ngược và trăng hoa. 20 năm ở bên cạnh, tôi chắn cho nhị thiếu gia mười chín lần nguy hiểm đến tính mạng, những v/ết thư/ơng nhỏ thì kể không xuể. Chỉ cần anh lên tiếng, dù là dao núi hay biển lửa, tôi cũng lao vào không hề chớp mắt. Anh thích sự trung thành của tôi, nhưng chưa từng để tôi phục vụ hay đến quá gần. Tôi cứ nghĩ anh gh//ét những vết sẹ/o đầy trên người tôi, nên chưa bao giờ dám vượt ranh giới. Rồi một vụ t/ai nạ//n giao thông xảy ra, đại thiếu gia ch//ết cháy trong biển lửa. Đêm tôi đến giữ linh, tận mắt nhìn thấy nhị thiếu gia ôm lấy em gái tôi – toàn thân đều là vết thương và thành kính hôn lên từng vết s/ẹo của cô ấy. “Những năm qua em chịu khổ rồi. Cuối cùng anh cũng có thể đường đường chính chính ở bên em.” Thì ra, người anh luôn giữ mình vì… là em gái tôi. Đêm ấy, anh nhìn tôi và nói: “Em ấy đã bị anh cả tr/a t//ấn lâu như vậy rồi, làm sao có thể để em ấy giữ tiết thờ chồng nữa? Em làm thay đi. Nhiệm vụ này còn dễ hơn mấy lần em suýt ch//ết trước đây, đúng không?” Tôi đồng ý. Xem như đây là lần cuối cùng tôi tuân lệnh anh. Không ngờ, ngay ngày thứ hai tôi “giữ lễ quả phụ”… đại thiếu gia lại trở về.
12.49 K
4 Vòng luẩn quẩn Chương 47
7 Ăn 2 Lương Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm