**Chương 1**
Chủ quán bánh gián quả dưới lầu là một soái ca 1m85 đẹp trai kiểu u sầu.
Ngày nào tôi cũng ghé m/ua, nhưng đột nhiên anh biến mất.
Bất đắc dĩ, tôi đành gõ cửa nhà anh: "Anh ơi, em nhớ anh quá."
Anh gi/ật mình, tai ửng hồng: "Em... thích anh?"
Tôi lắc đầu: "Không, chỉ muốn hỏi sao anh không b/án nữa."
Vừa dứt lời, mấy dòng chữ bỗng hiện ra trước mắt:
**[Đối phương phớt lờ nhan sắc của bạn, chỉ công nhận tài nghệ làm bánh]**
**[Nam chính ban ngày đi học, tối mò mặt b/án hàng, còn bị bạn học chế giễu b/ắt n/ạt]**
**[Thiên tài vật lý tương lai, ngày mai sẽ phải xuống sàn đấu ngầm đổi lấy tiền viện phí cho mẹ]**
**[Nam chính tưởng rốt cuộc có người quan tâm, ai ngờ chỉ gặp phải cô nàng háu ăn]**
Tim tôi thắt lại, vội vàng cải lại dưới ánh mắt tối sầm của anh:
"Không đúng! Em thích chính là anh—"
**01**
Ngay tích tắc đó, đôi mắt vô h/ồn của chàng trai ngước lên đầy kinh ngạc.
Tôi nhếch mép cười, giả bộ đáng thương:
"Lục Lễ Triều, em đói quá."
...
Đến khi ăn xong bát mì thanh đạm, tôi mới dám nhìn lại người đang cắm cúi giải đề.
Anh nghiêng đầu: "Chưa no?"
Tôi lắc đầu, thành khẩn: "Đây là món mì ngon nhất em từng ăn."
Lễ Triều khựng lại, nở nụ cười lịch sự.
Thật ra tôi không ngờ anh lại mời tôi vào nhà.
Chỉ vì nghe nói tôi vất vả hỏi thăm khắp nơi mới tìm được chỗ này, anh đã sẵn lòng nấu cho tôi bữa ăn.
Lễ Triều đi rửa bát, tôi đứng nơi cửa nhìn anh chăm chú.
Trong đầu lướt qua những dòng chữ vừa thấy.
Ốm đ/au, b/án hàng rong, thiên tài, đò/n đ/á/nh...
Khi tôi hoàn h/ồn, Lễ Triều đã rửa xong, hai tai đỏ ửng.
Lúc này tôi mới nhận ra mình nhìn anh quá chằm chằm.
Thế là đầu óc trống rỗng buột miệng: "Ngày mai anh có b/án hàng không?"
Lễ Triều nhíu mày.
Khí chất u sầu càng thêm ảm đạm.
Anh chọn lọc ngôn từ: "Xin lỗi, Tưởng Miên, ngày mai tôi có việc bận."
**[Quả nhiên nam chính vẫn định xuống sàn đấu ngầm]**
**[Không còn cách nào, bệ/nh mẹ anh không thể trì hoãn, chỉ có thể ki/ếm tiền nhanh]**
**[Chỉ vì 50.000 tệ, nam chính bị đ/á/nh g/ãy nhiều xươ/ng]**
**[Dù sau này thành công, mỗi khi trở trời anh vẫn đ/au ê ẩm]**
Tôi hít một hơi lạnh.
Đột nhiên nắm tay Lễ Triều, nài nỉ: "Làm ơn đi mà, ngày mai anh b/án hàng nhé, em sắp ch*t đói rồi."
Tai anh càng đỏ hơn.
Anh bối rối nhưng không rút tay lại.
Tôi vừa khóc vừa nói: "Bố mẹ em nấu ăn dở lắm, em không nuốt nổi. Bánh gián quả của anh là động lực đến trường của em. Không có anh, em sống làm gì nữa!"
Từ nhỏ tôi đã là kẻ diễn sâu.
Lễ Triều nào đã gặp loại người vô liêm sỉ như tôi.
Thế là sau vài lần đắn đo, anh đồng ý.
"Nhưng chỉ ngày mai thôi, ngày kia thực sự không được."
Hai ngày tới là cuối tuần.
—Anh vẫn định xuống sàn đấu ngầm.
Trước khi rời đi, tôi hỏi đi hỏi lại: "Ngày mai anh sẽ b/án hàng chứ? Hứa nhé?"
Lễ Triều vừa buồn cười vừa bất lực, gật đầu trang trọng.
"Tôi hứa, Tưởng Miên."
**02**
Thực ra tôi nói thật.
Đồ bố mẹ tôi nấu kinh khủng lắm.
Bạn đã từng ăn... đồ nhạt nhẽo chưa?
Nếu chưa thì cứ thử món của nhà tôi.
Hai người theo đuổi chế độ ăn lành mạnh, ít dầu ít muối.
Món ngon đến mấy cũng thành vô vị.
Có thể nói là thiếu cả sắc lẫn hương.
Nhưng cũng có cái hay.
Cơ thể 1m70 của tôi quanh năm giữ ở mức 43kg.
Vì thế, lần đầu ăn bánh gián quả của Lễ Triều, tôi như lạc vào cõi tiên.
Bánh gián quả mà có thể ngon thế này ư?
Vậy mười mấy năm qua tôi sống bằng gì?
May thay, Lễ Triều đã đồng ý ngày mai b/án hàng.
**03**
Hôm sau tôi lao thẳng đến quán hàng nhỏ.
Lễ Triều quả nhiên đang ở đó.
Quán nhỏ nhưng sạch sẽ, xếp hàng dài chờ đợi.
Hóa ra khách quen không chỉ mình tôi.
Thấy Lễ Triều bận không xuể, tôi tự ý giúp anh gói hàng và ghi nhận yêu cầu khách.
Anh ngạc nhiên, ánh mắt thoáng chống đối.
Nhưng lượng khách khiến anh không kịp nói nửa lời.
Chiếc vá đảo bánh vung lên thành vệt mờ.
Khi vị khách cuối rời đi, tôi ngước nhìn trời tự hỏi sao mình lại nhiều chuyện.
Thế là gi/ận dữ nói với Lễ Triều: "Anh phải làm cho em một phần đặc biệt! Hai trứng! Hai xúc xích! Thêm hai gói mì tôm cay!"
Lễ Triều gật đầu.
Tôi đoán anh đồng ý thật, vì khóe môi anh nhếch lên rất nhiều.
Vừa nhai bánh gián quả, tôi vừa nhìn anh dọn dẹp.
Chợt nảy ra ý, tôi buột miệng: "Em muốn m/ua thẻ thành viên cả năm."
Lễ Triều: ?
**04**
Ánh mắt anh khiến tôi nóng cả người, vội lau vết dầu ớt trên môi.
"Em nói thật đấy, em muốn đăng ký thẻ năm."
Lễ Triều nhíu mày suy nghĩ.
Thận trọng đáp: "Tôi không thể ngày nào cũng b/án, lại còn phải học bài, với cả..."
Tôi không nghe anh giảng giải.
Móc nhanh thẻ ngân hàng nhét vào túi anh.
"Trong này chắc có năm sáu vạn, là tiền lì xì mẹ em tích cóp từ nhỏ, mật khẩu 123123."
Lễ Triều đứng hình, mãi không hoàn h/ồn.
Khi anh định trả lại thẻ, tôi chặn tay anh lại.
"Làm gì thế? Có khách sộp tận cửa mà không nhận?"
"Không chỉ bánh gián quả, đồ ăn tối qua của anh cũng ngon, coi như em đặt trước suất ăn vậy."
Tai Lễ Triều lại đỏ lên.
Anh ấp úng: "Không được, em muốn ăn gì, cứ nói với tôi."
Thái độ kiên quyết, nhất định không nhận thẻ.
Tôi cũng nóng ruột, lại lên đồng:
"Lễ Triều, anh nỡ lòng nào nhìn em g/ầy trơ xươ/ng sao? Còn một năm nữa là thi đại học, anh không biết sức khỏe là vốn liếng sao?"
"Em tưởng chúng ta đã là bạn rồi, không ngờ anh không thèm cho em ăn. Biết thế em đã không thích anh làm gì!"
Tôi đỏ hoe mắt, nước mắt ngắn dài.
Nhìn ai cũng thấy thương.
Quả nhiên, Lễ Triều do dự, tai đỏ dần lên cả cổ.