So với công chúa Sùng Hoa cao quý, ta chỉ là con gái của một quan bát phẩm vô thưởng vô ph/ạt.
Trên đời này, ngoài Hà Nghiễm, chẳng ai đoái hoài đến Trần Tiểu Mãn cả.
Ta gắp một miếng rau, khẽ cười: "Phụ thân, nói gì thế. Được gả cho Tống thế tử vốn đã là phúc phận, hơn nữa ngày nào cũng có thịt cá đầy mâm, so với ở nhà đã tốt hơn nhiều, có gì mà uất ức."
Cha ta im lặng, nhưng khi dọn mâm, ta thấy ông lén lau đi giọt nước mắt.
Nhìn bóng lưng c/òng đầy cô quạnh ấy, ta nuốt nghẹn miếng rau vào trong cổ họng.
Dẫu với thế gian này ta chẳng là gì, nhưng hơn mười năm sống kiếp người, ta đã thực sự cảm nhận được tình phụ tử nồng ấm.
Dẫu trong mắt thiên hạ, ông chỉ là kẻ xu nịnh bề trên, luồn cúi kẻ dưới, cả đời chạy vạy khắp kinh thành mà vẫn quanh quẩn ở chức bát phẩm.
Nhưng ta biết, dù vậy, ông vẫn đang gắng gượng sống, gắng gượng tiến thủ, cốt chỉ để cho đứa con gái duy nhất có chỗ nương tựa.
Những chuyện này tuy chẳng liên quan đến cốt truyện chính, nhưng lại là điều chân thực nhất ta từng trải qua.
Bởi thế, ta không thể như cô Triệu kia, vì tình yêu mà liều lĩnh tất cả.
Ta yêu phụ thân, cũng yêu Hà Nghiễm, nhưng không thể vịn vào tình cảm này mà bỏ mặc người kia.
Ta tham lam mong cả hai đều được bình yên.
Trước khi đi, ta đưa cho phụ thân một chiếc hộp nhỏ.
Đó là vật bồi thường Tống Cẩm Thư dành cho ta, tổng cộng hai vạn lượng.
Sau khi ta hoàn thành việc cuối cùng, dù là vì lời hứa hay điều gì khác, ta tin Tống Cẩm Thư sẽ an bài chu toàn cho phụ thân.
19
Trên đường về, ta ngồi ở quán trà trước cửa Nội các suốt hai canh giờ.
Hà Nghiễm g/ầy guộc hẳn đi, toàn thân phảng phất vẻ tiều tụy của người vừa thoát khỏi trọng bệ/nh.
Hắn đi lại liên tục giữa Nội các và hoàng cung.
Dù hình hài tiều tụy, nhưng lại toát lên khí chất kiên định của bậc quyền thần tương lai.
Khi đối đáp với các đại thần, hắn trầm tĩnh lạnh lùng, không chút hỉ nộ. Những lão thần kia trước mặt hắn đều cung kính cúi đầu, phục tùng từ tận đáy lòng.
Ta lặng lẽ ngắm nhìn, bỗng nhớ lại lời hứa năm nào của Hà Nghiễm:
"Trần Tiểu Mãn, một ngày nào đó, ta - Hà Nghiễm - nhất định sẽ không dựa vào gia thế, chỉ bằng chính bản lĩnh, trở thành quyền thần tôn quý nhất triều Đại Ngung này!"
Hoàng hôn buông xuống, quan viên trong Nội các lục tục tan triều.
Ta đứng dậy định về phủ Tống, nghĩ đây có lẽ là lần cuối được thấy Hà Nghiễm, vẫn không kìm được ngoảnh lại nhìn lần nữa.
Dẫu biết trước mắt chỉ là phố xá tấp nập người qua lại.
Nhưng khi thực sự quay đầu, tim ta đột nhiên thắt lại.
Trước cánh cửa son đã dõi mắt cả ngày, bóng hình cao lớn ấy đang đứng sừng sững dưới ánh tà dương.
Ta không cần nhìn rõ mặt hắn, cũng đủ tưởng tượng ra thần thái lúc này.
Hà Nghiễm không bước tới, ta cũng chẳng tiến lên.
Trong mắt hắn giờ đây không còn niềm vui và sự nâng niu ngày trước, chỉ còn lại sự bình thản và xa cách.
Phải rồi, Hà Nghiễm đã không còn yêu ta nữa.
Ai lại ngốc nghếch yêu một kẻ sắp ch*t còn bỏ mình c/ứu người khác?
Hắn rõ ràng đã nói với ta, chỉ có một lọ th/uốc giải. Hắn rõ ràng đã nói, chính hắn cũng trúng đ/ộc.
Ấy vậy mà khi có được th/uốc giải, ta thậm chí chẳng ngoảnh lại nhìn, lao thẳng vào cung cấm.
Lúc ấy, hắn h/ận ta đến nhường nào.
Lòng ta nghẹn ứ, mắt cay xè, nhưng vẫn nở nụ cười.
Dùng nụ cười ngọt ngào nhất đời mình, dành tặng người ta yêu nhất kiếp này.
Hà Nghiễm nhíu mày khi thấy ta cười, ta lần nữa không ngoảnh lại bước đi.
Như vậy cũng tốt, để lại một kẻ h/ận, vẫn hơn mất đi người yêu, khiến người ta có động lực sống tiếp.
20
Ta không có bản lĩnh như cô Triệu, có thể bắt chước thư pháp của Tống Cẩm Thư.
Chỉ tùy ý viết đôi dòng, cố ý để lộ trong thư phòng.
Dù sao thế giới này cũng tự điều chỉnh, chẳng cần ta lo nghĩ.
Đêm ấy phủ Tống náo nhiệt khác thường. Tiểu đồng định mang thư đi tố cáo còn chưa thoát khỏi cổng phủ, đã bị người của Sùng Hoa mai phục bắt sống.
Tiểu đồng bị đ/á/nh giữa sân, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Ta ngồi uống rư/ợu dưới mái hiên hậu viện, hết chén này đến chén khác.
Nửa canh giờ sau, người của Sùng Hoa ập vào hậu viện.
Không ngờ Sùng Hoa lại đích thân tới, còn Tống Cẩm Thư thì theo sát phía sau.
"Vì sao?"
Tống Cẩm Thư không hiểu.
Ta đã nói với hắn, chỉ cần hắn cưới ta, mọi khổ nạn giữa hắn và Sùng Hoa sẽ chấm dứt.
Hắn tin rồi, mà không biết rằng điều kiện để họ được bên nhau chính là Sùng Hoa phải gi*t ta.
Ta say khướt cười, theo yêu cầu của hệ thống, thốt ra lời trái với lòng mình:
"Thiếp đã là vợ chàng, lẽ nào lại khoanh tay đứng nhìn chàng tư thông với người khác?"
Sùng Hoa gi/ận run người, cười lạnh: "Ta đã bảo, người phụ nữ này có ý đồ bất chính! Nếu không Hà Nghiễm sao lại vì nàng mà hại ta? Ngươi mãi không tin, giờ đã rõ chưa?"
Gương mặt Tống Cẩm Thư thoáng bối rối, dường như không hiểu nổi tình thế trước mắt.
"Ý ngươi nói... Hà thủ phụ hạ đ/ộc cho ngươi?"
Sùng Hoa chẳng buồn giải thích, bởi với nàng, giải quyết ta mới là điều tối quan trọng lúc này.
Hai vệ sĩ th/ô b/ạo lôi ta đi. Khi đi ngang qua Tống Cẩm Thư, hắn bất ngờ chặn lại.
"Trần Tiểu Mãn, đây là ý gì?"
Ánh trăng như sương phủ lên mặt ta.
Ta khẽ cười, dùng giọng chỉ đủ hai người nghe thấy: "Dưới giường ta có một phong thư..."
Sùng Hoa thấy cảnh này gi/ận đi/ên lên. Khi ta bị lôi đi xa, vẫn nghe thấy tiếng nàng gằn giọng chất vấn:
"Ngươi thực lòng nói đi, có phải không nỡ với nàng không?"
"Không phải, chúng ta phải hỏi cho rõ đã."
"Không được! Tống Cẩm Thư, ta không cho ngươi gặp nàng nữa!"
...
Nhưng tất cả đều không còn quan trọng. Ta khép mắt lại, ánh trăng thuộc về ta rốt cuộc đã tắt.
Ngoại Truyện
1
Tống Cẩm Thư không ngờ, Trần Tiểu Mãn lại ch*t trong Chiêu ngục.