“Lúc đó em không chịu đứng ra làm chứng, nói em sợ, anh còn có thể hiểu được.”
“Nhưng hôm đó em lừa anh đến đó để làm gì? Em suýt nữa đã gi*t ch*t em gái anh đấy biết không?!”
Tô Vãn khóc đến r/un r/ẩy toàn thân.
Hứa Tinh Trạch lạnh lùng nhìn cô:
“Cút ngay!”
Tô Vãn bỏ chạy.
Hứa Tinh Trạch ngồi nguyên tại chỗ, ngẩn người một lúc.
Bỗng nhiên giơ tay đ/ấm mạnh vào chân mình.
Tôi hoảng hốt chạy đến ngăn lại: “Anh!!!”
“Anh đi/ên rồi sao?”
Hứa Tinh Trạch nhìn tôi.
Lắc đầu.
Rồi ôm chầm lấy đầu tôi vào lòng.
Anh nghẹn ngào nói: “Y Y biết không, trước đây anh là tiền đạo nhỏ trong đội bóng rổ của trường…”
Nước mắt anh từng giọt rơi xuống mu bàn tay tôi.
Cùng với nỗi buồn và sự tiếc nuối của anh.
Thật nóng bỏng.
10
Từ hôm đó, trong lòng tôi đã khắc sâu một chuyện.
Tôi muốn chữa lành đôi chân cho Hứa Tinh Trạch.
Nhưng không biết phải làm thế nào.
Khi mùa thu đến, tôi tròn bảy tuổi.
Bố mẹ muốn đưa tôi vào tiểu học.
Nhưng tôi quá đần độn.
Ngay cả buổi phỏng vấn nhập học cũng không vượt qua.
“Con gái nhà chị có lẽ… không phù hợp học chung với các em bé bình thường.”
Cô giáo nói, “hay là đưa cháu đến trường đặc biệt đi.”
Những đường kẻ đen trên đầu cô lấp lánh.
Toàn là á/c ý.
Mẹ không nói lời nào, chỉ ôm ch/ặt tôi bước ra ngoài.
Đằng sau vang lên tiếng thì thầm của cô giáo: “Lúc mới vào, thấy con trai nhà họ đợi ngoài kia, ngồi xe lăn.”
“Chà, đúng là bi kịch, con gái đần độn, con trai cũng tàn phế.”
Mẹ đột nhiên dừng bước.
Cúi xuống, hiếm hoi dịu dàng nói với tôi: “Y Y đi tìm anh trước nhé?”
Tôi gật đầu.
Bà quay người, hùng hổ xông vào văn phòng giáo viên.
Bên trong vang lên tiếng hét: “Vào đây tôi bật ghi âm, cô nói lại những lời vừa rồi đi!”
…
Trên đường về, tôi hít một hơi nói với mẹ: “Con xin lỗi.”
Bà vừa lái xe vừa hỏi: “Sao phải xin lỗi?”
“Mẹ ơi, con thực ra là đứa đần độn phải không?”
“Đần cái nỗi gì!”
Bà quát một câu thô lỗ, rồi nói tiếp, “Đừng nghe lời nhảm nhí của người ta.”
“Làm giáo viên mà chỉ làm được mỗi chữ 'viên'.”
“Con gái tôi thông minh lắm, là phúc tinh của nhà này!”
“Mai ta thử trường khác.”
Hứa Tinh Trạch bên cạnh phụ họa.
“Tối về anh kèm học cho em! Anh từng là top 10 khối trường nhất thành phố, không tin lại không qua nổi cái buổi phỏng vấn cỏn con!”
Nhưng trong lòng tôi vẫn buồn lắm.
Vì tôi chợt nhớ ra.
Những đứa trẻ ở viện mồ côi cũng gọi tôi là đồ ngốc.
Đặc biệt là Viên Viên.
Cô ấy bảo tôi là đứa ngốc, ngoài cô ấy ra chẳng ai chơi với tôi.
Tôi rất biết ơn cô ấy.
Nên mỗi khi viện phát đồ ăn vặt, tôi đều để phần mình lại cho cô ấy.
Có lẽ vì quá hạnh phúc.
Dù thời gian ở nhà mới chưa đầy một năm.
Nhưng tôi cảm thấy những ngày ở viện mồ côi xa xôi như kiếp trước.
11
Hôm sau, mẹ đưa tôi đến trường khác.
Cuối cùng tôi cũng qua được buổi phỏng vấn.
Và ngày đầu đi học, tôi lại gặp Viên Viên.
Tôi vui mừng chạy đến: “Viên Viên!”
Viên Viên nhìn tôi.
Có vẻ ngạc nhiên: “Cậu ở nhà mới có tốt không?”
“Tốt lắm!”
Tôi nắm tay cô ấy.
Hồ hởi kể về cuộc sống sau khi đến nhà mới.
Tôi nói huyên thuyên đến khô cả cổ.
Vội vàng cầm lấy chai nước dứa Hứa Tinh Trạch đổ cho từ sáng, uống ừng ực một hơi hết nửa chai.
Khi đặt chai xuống, phát hiện Viên Viên đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Biểu cảm có chút kỳ lạ.
Kỳ lạ thay.
Tôi chưa từng thấy chỉ số thiện á/c trên đầu Viên Viên.
Dù cô ấy làm gì, chỗ đó vẫn trống trơn.
Chiều đó Hứa Tinh Trạch đến đón tôi tan học.
Còn m/ua cho tôi cây xúc xích tinh bột ở quán ven đường.
“Hôm nay đi học có vui không?”
Tôi gật đầu lia lịa: “Em còn gặp được bạn thân nhất ở viện mồ côi!”
Tôi quay lại, định chỉ Viên Viên cho Hứa Tinh Trạch xem.
Nhưng cô ấy đã biến mất.
Ngày hôm sau đi học.
Viên Viên mặc chiếc váy voan trắng rất đẹp, đính đầy phụ kiện lấp lánh.
Diện như công chúa.
Cô ấy xoay tròn trước mặt tôi, cười hỏi: “Y Y, thấy váy mình đẹp không?”
Tôi gật đầu ngờ nghệch: “Đẹp.”
“Cậu có muốn sau này ngày nào cũng mặc váy đẹp thế này không?”
Cô ấy hạ giọng, “Mình đổi bố mẹ cho cậu nhé?”
Bố mẹ Viên Viên.
Tôi nhớ lại cặp vợ chồng đầu đầy á/c ý kia.
Vô thức định lắc đầu.
Nhưng Viên Viên lại nói: “Hôm qua mình thấy anh trai cậu rồi.”
“Anh ấy ngồi xe lăn.”
“Chỉ cần cậu đổi với mình, mình có cách chữa lành chân cho anh trai cậu, thế nào?”
“Đổi không?”
12
Đổi hay không.
Trong khoảnh khắc, đầu óc tôi hiện lên bao chuyện.
Bố mẹ ngày ngày vất vả trong cửa hàng đến khuya.
Hứa Tinh Trạch ngồi xe lăn.
Anh luôn đứng bên sân bóng, buồn bã nhìn người khác chơi đùa.
Có lần bố s/ay rư/ợu.
Lảm nhảm bên bàn ăn.
Ông nói, Hứa Tinh Trạch từ nhỏ đã được dạy phải dũng cảm chính trực.
Nên khi nghĩ Tô Vãn gặp nguy hiểm, đã xông ra bảo vệ.
Kết quả bị thằng tóc đỏ đẩy từ sân thượng xuống, g/ãy chân, tổn thương cột sống.
Nửa năm qua ở nhà mới, tôi rất hạnh phúc.
Nhưng tất cả đều nhờ họ mang lại.
Nếu đổi với Viên Viên, chân anh Tinh Trạch sẽ lành lại.
Tôi hít một hơi, hỏi Viên Viên: “Thật sự có thể chữa lành chân anh trai em sao?”
“Tất nhiên rồi, chúng ta là bạn thân nhất mà, chẳng lẽ cậu không tin mình?”
Viên Viên nắm ch/ặt tay tôi, nhìn thẳng,
“Cậu nên biết rõ, đầu óc cậu vốn đần độn hơn người, nuôi cậu họ sẽ tốn nhiều thời gian và công sức hơn.”
“Còn mình thi nhập học đứng nhất lớp, họ chắc chắn sẽ tự hào có đứa con như mình.”
“Y Y, cậu không muốn bố mẹ và anh trai hạnh phúc sao?”
Viên Viên nói đúng.
Hồi ở viện mồ côi, cô ấy đã rất thông minh.
Cũng rất được lòng người.
Ngoài Viên Viên, ở viện không ai chơi với tôi.
Nhưng cô ấy lại là đứa được yêu thích nhất.