Có người nói tôi nhẫn nhục ba năm, cuối cùng tỉnh ngộ ly hôn. Lại có kẻ bảo đây là kết quả đấu đ/á thương trường giữa hai gia tộc, nhà họ Lương kh/inh rẻ nhà họ Cố sa sút. Tôi chẳng buồn để tâm những lời đồn đại ấy, chỉ tập trung vào công việc.

Tập đoàn Lương Thị gặt hái thành công trên mọi lĩnh vực, đặc biệt là ngành truyền thông. Cổ phiếu công ty tăng vùn vụt, trở thành tập đoàn năng động nhất trong mắt giới truyền thông Hồng Kông. Còn tôi, vào mùa xuân năm thứ hai, đã xuất hiện trên bìa tạp chí Fortune Asia. Tiêu đề bài viết: 'Từ người vợ bị ruồng bỏ đến nữ thừa kế thương trường: Cuộc lội ngược dòng của Lương Vãn Du'.

Trong buổi tiệc tối, vừa thấy tôi xuất hiện, các phóng viên như đàn ong vỡ tổ lập tức vây quanh.

- Tiểu thư Lương, có phóng viên điều tra quá khứ của cô và chồng cũ, tìm thấy nhiều ảnh chụp chung trước đây. Xin hỏi nguyên nhân ly hôn có phải do người thứ ba? - Một phóng viên hỏi với ánh mắt đầy mong đợi.

Tôi bình thản đáp:

- Trong khoảnh khắc tỏa sáng của tôi, xin đừng nhắc đến người đàn ông chẳng còn liên quan gì nữa. Nếu buộc phải trả lời, tôi cho rằng Cố Kỳ Minh đang cố hưởng sóng từ tôi mà thôi.

Cả hội trường bật cười.

- Tiểu thư Lương, bí quyết nào giúp cô liên tiếp gặt hái thành công?

- Tổng giám đốc Lương, nhiều người nói thành công của cô nhờ kí/ch th/ích từ ly hôn, cô nghĩ sao?

- Dòng tiền của Lương Thị dồi dào, phải chăng do được bơm vốn mạnh? Có tin đồn cô nhận được khoản cấp dưỡng khổng lồ khi ly hôn...

Tôi cầm lấy micro:

- Tôi thành công nhờ nỗ lực bản thân, không liên quan hôn nhân. Phụ nữ không nên bị gán mác 'vợ của ai đó', trước hết chúng tôi là những cá thể đ/ộc lập. Nếu nói người chồng cũ mở đường cho tôi, chi bằng nói cha tôi đã đặt nền móng vững chắc.

Bài báo đăng tải gây tranh luận rộng rãi. Tôi trở thành thần tượng trong lòng nhiều phụ nữ trẻ...

Cùng năm, tôi được mời tham dự diễn đàn thương mại. Là diễn giả chính, tôi chia sẻ quan điểm về phát triển truyền thông tương lai. Kết thúc phát biểu, trong phòng nghỉ tôi gặp Cố Kỳ Minh - anh ta cũng được mời.

- Chúc mừng em. - Thấy tôi vào, Cố Kỳ Minh đứng dậy lên tiếng trước. - Anh đã đọc bài báo trên mạng, viết rất hay, hình ảnh em rất tích cực. Anh luôn biết em giỏi kinh doanh, khéo léo trong giao tiếp với lão cáo già giới doanh nhân.

- Cảm ơn. - Tôi đáp lạnh nhạt, không muốn dây dưa.

Nhưng nghi thức cơ bản vẫn phải giữ:

- Dự án đấu thầu chính phủ tháng trước, công ty anh cũng trúng thầu rồi nhỉ, chúc mừng.

- Thời gian qua, em đã chứng minh được bản thân. Công ty của cha giờ là của em, em toại nguyện rồi.

Tôi chợt nhớ Lương Thị gần đây có dự án hợp tác công. Chính tôi phê duyệt.

Trạng thái Cố Kỳ Minh không tốt. Quầng thâm dưới mắt đậm. Cổ áo sơ mi hơi mở. Trước đây anh ta luôn dùng ghim cà vạt. Giờ chẳng buồn chải chuốt nữa.

Thấy tôi thờ ơ, Cố Kỳ Minh cười khổ nói tiếp:

- Công ty anh phụ trách mất 15% giá cổ phiếu, hội đồng quản trị rất bất mãn. Dạo trước Lâm Uy liên tục đòi danh phận, bố mẹ anh cũng gây áp lực.

- Rồi sao? - Tôi ngồi đối diện. - Việc này liên quan gì đến tôi?

Hàm ý: Thay vì kể lể với tôi, chi bằng về công ty xem xét dự án. Nhân viên gặp phải ông chủ như anh đúng là xui xẻo.

- Vãn Du. - Anh ta xoa thái dương, vẻ mệt mỏi. - Anh biết mình không đủ tư cách xin em tha thứ. Nhưng anh hy vọng ít nhất trong công việc, chúng ta có thể hợp tác.

- Cho tôi lý do.

- Mấy dự án hợp tác dở dang trước đây, Lương Thị đã đầu tư lớn. Giờ đột ngột rút vốn, tổn thất của các em cũng không nhỏ.

Tôi bật cười:

- Cố Kỳ Minh, anh quên chúng ta đã ly hôn rồi sao? Tôi từng tuyên bố công khai sẽ không hợp tác với anh nữa.

Anh ta sững người:

- Chúng ta chỉ ly hôn, đâu đến nỗi già néo đ/ứt dây.

Tôi kh/inh khỉnh:

- Cũng gần như vậy đấy. Cố Kỳ Minh, Lương Thị không thiếu tiền, đừng đem chút tổn thất ấy ra nói. Dừng dự án chỉ lỗ chút ít. Nếu không dừng, sẽ bị liên lụy nhiều hơn, cứ xem đối tác gần đây của Cố Thị thì rõ. Anh thấy hợp tác tốt, nhưng chỉ tốt cho Cố Thị, không tốt cho đối tác. Cố Kỳ Minh, đừng xem tôi là đồ ngốc, tôi không phải quân cờ để anh sai khiến.

Mặt Cố Kỳ Minh biến sắc:

- Vãn Du, dù trước hay giờ, anh chưa từng xem em là quân cờ.

- Vậy là gì? - Tôi quay lại nhìn anh. - Một đối tác không biết gây rối? Hay đồ trang trí có thể tùy tiện phản bội?

Anh ta c/âm nín. Cuối cùng lẩm bẩm:

- Lâm Uy đã là quá khứ. Đứa bé ấy không giữ được, anh đuổi cô ta ra nước ngoài rồi. Bố mẹ anh muốn anh tìm người vợ môn đăng hộ đối, tiếp tục hôn nhân vụ lợi để ổn định cổ phiếu.

Cố Kỳ Minh bước tới gần, thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi:

- Nhưng anh không muốn bị họ điều khiển nữa. Vãn Du, nếu anh nói không muốn kết hôn lần nữa, em có tin không?

- Đừng lôi tôi vào. - Tôi đáp dứt khoát. - Cố Kỳ Minh, anh chuyển chủ đề vụng về quá. Cuộc đời anh không liên quan gì tới tôi, trước đây, hiện tại, tương lai đều thế. Vì vậy đừng nói chuyện riêng tư với tôi.

Tôi cầm túi xách định rời đi.

- Vãn Du! - Anh ta gọi gi/ật lại. - Giả sử... giả sử ba năm trước anh không đối xử với em như vậy, liệu hiện tại chúng ta có khác không?

Tôi dừng ở cửa, không quay đầu:

- Không có giả sử nào cả, Cố Kỳ Minh. Đời không phim ảnh, không tua lại được. Chúng ta đến bước này đều do lựa chọn của chính mình, đừng trách ai.

Nói xong, tôi mở cửa bước ra. Đụng mặt Thẩm Thanh - bạn thân từ nhỏ, cũng là đối tác hợp tác sâu gần đây. Thấy bộ dạng như vừa bị chó cắn của tôi, cô ấy tò mò:

- Cậu không cho tớ vào, trong đó có ai thế?

- Cố Kỳ Minh đấy. - Tôi nhăn mặt.

Vẻ chán gh/ét lập tức lan sang mặt Thẩm Thanh:

- Xui xẻo quá, thật là xui quá thể!

Tôi gật đầu lia lịa:

- Đúng vậy, tớ đã bảo đừng vào mà. Đi thôi, nãy anh ta cứ tìm cách lân la tớ, lỡ mượn tiền thì sao?

Thẩm Thanh bật cười, cùng tôi sang phòng nghỉ khác. Còn Cố Kỳ Minh sau lưng có nghe thấy không, mặt mũi thế nào, đều chẳng liên quan tới tôi nữa.

Lương Thị đang lúc cực thịnh. Giờ đây, tôi là chủ nhân thực sự của tập đoàn. Không phải bất cứ ai cũng có thể đến đòi bồi thường vô cớ.

(Hết)

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Nhầm Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Làm Chồng

Chương 15
Tỉnh dậy sau tai nạn, tôi phát hiện người chồng Alpha từng cưng chiều tôi hết mực đã thay đổi. Anh không còn dịu dàng dỗ dành, không ôm tôi vào lòng với ánh mắt trìu mến, cũng chẳng hôn tôi một cách cuồng nhiệt... Thậm chí, anh còn lạnh lùng từ chối khi tôi định lao vào vòng tay anh. Tôi đau khổ tột cùng, quyết tâm phải giành lại tình yêu của anh. Sau bao nỗ lực, chồng tôi dần mềm lòng, lại một lòng yêu thương che chở cho tôi. Cho đến khi tôi hồi phục trí nhớ. Thì ra lúc đó va đầu mạnh quá, tôi tự nhận mình là nhân vật chính bất hạnh trong cuốn tiểu thuyết ngôn tình sến sẩm. Đáng chết hơn, còn nhầm tưởng kẻ thù Hạ Trầm Nguy thành nam chính của mình. Tôi chết lặng vì xấu hổ, định chuồn đi thì bị Hạ Trầm Nguy kéo lại vào lòng. Anh dùng ngón tay miết lên tuyến thể của tôi, giọng đầy nguy hiểm: "Vợ yêu, định đi đâu thế?"
264
5 Truy Lâu Nhân Chương 37

Mới cập nhật

Xem thêm