Hắn vẫn còn nắm ch/ặt vạt áo tôi.
Tôi nhắm mắt chấp nhận số phận.
Ác duyên thì cũng là duyên.
Miễn sao không ảnh hưởng tới việc ki/ếm tiền của tôi là được.
5
Kỳ Trầm Tinh lại lén lút chui vào chăn tôi.
Như con bạch tuộc, quấn ch/ặt lấy không buông.
Tôi đẩy cái đầu hắn ra.
"Ê."
Không động tĩnh.
Đẩy tiếp.
"Kỳ Trầm Tinh."
Hắn cọ cọ vào người tôi, vòng tay siết ch/ặt hơn khiến tôi nghẹt thở.
"Lớn đầu rồi còn đòi bú," tôi thở dài bất lực, "Hai mươi hai tuổi rồi, Tổng Kỳ. Vẫn như đứa trẻ chưa cai sữa vậy."
Mười hai năm trôi qua.
Thằng nhóc ủ rũ g/ầy gò ngày nào, phải tôi dỗ dành mới chịu ngủ, giờ đã thành chàng thanh niên cao 1m87 vai rộng eo thon.
Trở thành gương mặt quen thuộc trên bìa tạp chí tài chính, tổng giám đốc quyền lực của tập đoàn Kỳ Thị.
Nhưng cái tật trèo vào giường người khác này, sao mãi không chữa được?
"Tránh ra, người đầy mồ hôi," tôi nhăn mặt.
Kỳ Trầm Tinh không những không buông mà còn quăng cả chân lên người tôi, gần như đ/è lên cả người.
"Đừng mà, ngủ chung đi."
Da thịt áp sát nhau.
Tôi đơ người.
Ch*t ti/ệt.
Tuổi thanh xuân cường tráng.
Tôi hiểu.
Sáng sớm thế này, ai chẳng có chút phản ứng sinh lý chứ?
Nhưng vấn đề là, tôi là người giám hộ của Kỳ Trầm Tinh!
Bậc bề trên đang ngồi đây!
Kỳ Trầm Tinh vẫn vô tư cọ cọ.
Đầu hắn ch/ôn vào cổ tôi, hơi thở ấm áp phả lên da, giọng mũi khàn khàn vừa tỉnh giấc.
"Lâm Vi..."
Hắn gọi tên tôi như đang mơ.
"Anh thơm quá..."
Thơm cái đ** b***!
Tôi không nhịn được nữa, đẩy phắt hắn ra.
"Kỳ Trầm Tinh! Dậy mau!"
Hắn bị đẩy suýt ngã, ngái ngủ ngẩng đầu, đôi mắt cún tội nghiệp đầy vẻ ngơ ngác và ấm ức.
"Sao thế?"
Sao cơ á?
Tôi tức đến mức muốn véo tai hắn, nhưng ánh mắt lướt qua chỗ phồng lên rõ rệt dưới quần ngủ hắn, lại đành nuốt gi/ận.
Không thể nói ra.
Quá bối rối.
"Cậu hai mươi hai tuổi rồi, về phòng mình mà ngủ đi!"
"Nhưng em quen rồi."
Hắn nói như điều hiển nhiên.
"Anh biết mà, từ nhỏ em đã ngủ với anh rồi."
"Đó là lúc còn bé!"
"Sao bây giờ lại không được?"
Hắn nghiêng đầu, ánh mắt ngây thơ.
"Dù sao chỗ anh... cũng chẳng có ai khác."
Tôi nghẹn đắng trong lòng.
Đúng, mười hai năm rồi, tôi thật sự không tìm ai khác.
Không phải giữ gìn tiết hạnh, mà là ngại phiền phức, lại tốn tiền.
Có thời gian và sức lực đó, tôi xem thêm vài báo cáo tài chính không tốt hơn sao?
Nhưng đó không phải lý do để hắn lì trên giường tôi!
Đặc biệt là khi hắn... ừm, phát triển quá tốt.
Tôi nhìn bộ ng/ực hắn ưỡn lên tự nhiên, cơ bụng săn chắc in rõ dưới lớp áo ngủ mỏng.
Thằng nhóc này, body đúng chuẩn vãi.
"Không được là không được."
Tôi kéo chăn đắp kín người, giọng cứng rắn.
"Đi mau, không thì c/ắt tiền tiêu vặt."
Kỳ Trầm Tinh im lặng nhìn tôi vài giây, ánh mắt phức tạp khó hiểu.
Tôi trừng mắt cảnh cáo, hắn mới chậm rãi trườn khỏi giường.
Đến cửa, hắn bất ngờ quay lại.
"Lâm Vi," giọng trầm khàn, "Nếu ở đây có người khác, em có không được đến nữa không?"
Tôi không suy nghĩ nhiều: "Đương nhiên."
Ánh mắt hắn chợt tối lại, không nói gì thêm, bước ra ngoài.
Tôi thở phào, định ngủ nướng thêm chút.
Nhưng sao cũng không tài nào chợp mắt được.
Cảm giác vật cứng đ/âm vào đùi lúc nãy vẫn ám ảnh không thôi.
Tôi chợt nhận ra, mình nên tìm bạn đời rồi.
Không vì gì khác.
Chỉ để chặn đường thằng nhóc này trèo vào giường tôi.
Nhân tiện, cũng tạo cớ chính đáng cho kế hoạch "rút lui sau khi nhận lương hưu" ấp ủ bấy lâu.
Kỳ Trầm Tinh đã thành tài, trở thành cỗ máy ki/ếm tiền còn lợi hại hơn cả Kỳ Kiêu.
Tôi nuôi hắn mười hai năm, nhân nghĩa đủ đầy, hoàn thành vượt mức nghĩa vụ hợp đồng.
Đến lúc nhận "tiền hưu", tìm nơi non xanh nước biếc, ngồi đếm tiền đến mỏi tay, sống cuộc đời cá ươn mơ ước rồi.
Mà việc tìm đối tượng kết hôn để "hợp pháp hóa" việc chuyển dịch tài sản và tách biệt thân phận, chính là mảnh ghép hoàn hảo trong kế hoạch đào tẩu.
Đúng vậy, kết hôn.
Rồi chuồn êm.
Hoàn hảo.
6
"Bà con xem, sếp mừng đến phát ngốt rồi."
"Sao mà không mừng được!? Mười hai năm đ/ộc thân nuôi con, mười hai năm giữ gìn tiết hạnh, hiếm hoi cậu chủ đi công tác, đâu thể không ra ngoài "ăn mặn" một lần! Xả xì trét đi!"
"Đúng rồi sếp, cứ thoải mái lựa chọn! Tối nay tiêu xả láng, em bao!"
"..."
Tôi lặng lẽ hít một hơi điếu xì gà Cuba đắt đỏ, nhả khói.
Hai kẻ tâm phúc năm xưa theo tôi "rửa trắng" giờ đang ngồi bên cạnh, hiện là người đứng đầu vài công ty dưới trướng tôi.
Nhìn hai tên đang nháy mắt liên tục ám chỉ những bóng người uốn éo trong vũ trường, gân trán tôi gi/ật giật.
Tao đang tìm đối tượng kết hôn! Kết hôn! Hiểu không!?
Đéo phải ra đây ăn chơi đâu?
Hai thằng này lại kéo tôi đến sào huyệt tiêu tiền sang trọng nhất thành phố.
Dù môi trường đúng là xa hoa, ánh đèn mờ ảo, người qua lại toàn dân giàu có, về lý thuyết là phù hợp với mục tiêu tìm "ứng viên tiềm năng chất lượng" của tôi.
Nhưng nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của hai tên, rõ ràng đã hiểu sai mục đích của tôi cả vạn dặm.
"Tôi đang tìm... ứng viên kết hôn."
Tôi dập tắt điếu xì gà, sửa lại cho chúng.
Nụ cười bẩn thỉu trên mặt hai đứa đóng băng.
"Kế... kết hôn?"
"Sếp, ngài đùa à?"
"Trông tao giống đang đùa không?"
Tôi nhấp ngụm rư/ợu, đảo mắt nhìn quanh.
"Yêu cầu không cao, gia thế trong sạch, đầu óc đủ dùng, quan trọng nhất là... dễ kiểm soát, không đeo bám, sẵn sàng ký thỏa thuận tiền hôn nhân và ly hôn. Dĩ nhiên, giàu có càng tốt, loại biết quản lý tài sản giúp tôi."
Hai đứa nhìn nhau, vẻ mặt còn kinh hãi hơn lúc nãy.
"Sếp, ngài đâu phải đang tìm đối tượng kết hôn, ngài đang tìm đối tác ký thỏa thuận đầu cơ đây..."
"Cũng na ná." Tôi gật đầu đồng tình.
Hôn nhân mà, chẳng phải là qu/an h/ệ ràng buộc lợi ích dưới dạng hợp đồng sao?
Hai đứa tỏ ra đã hiểu.
Dù vẻ mặt vẫn như nghe chuyện thiên phương dạ bảo.
A Lực vỗ tay, lát sau quản lý dẫn theo một hàng nam thanh nữ tú bước vào.
Đủ mọi phong cách từ mảnh khảnh đến đẫy đà, từ trí thức đến tiểu khuyển, từ thanh thuần đến d/âm đãng.
Tất cả đều được tuyển chọn kỹ lưỡng, biết mình đang được "phỏng vấn" bởi khách hàng VIP.
Nhìn hàng dài "ứng viên" trước mặt, đầu óc tôi tính toán nhanh như chớp.
Đứa này quá xinh, phiền phức.
Đứa kia trông tinh ranh, khó kiểm soát.
Đứa nọ quá yếu đuối, Kỳ Trầm Tinh một ngón tay là ngh/iền n/át.