Tôi tiếp tục nhắn cho Khương Ninh: "Chị biết làm đồ thủ công không?"
Khương Ninh: "Có chứ! Em từng là hội trưởng câu lạc bộ thủ công đấy!"
"Gấp giấy, nặn đất sét, tái chế đồ cũ, em đều thành thạo cả!"
Trời giúp ta vậy!
"Làm cho tôi một con Optimus Prime siêu ngầu điêu luyện, phải dùng bìa carton cũ đấy nhé."
"Làm xong tôi thưởng cho chị thưởng Tết."
Khương Ninh: "Sếp ơi, ngài giàu thế m/ua một cái chẳng được sao?"
Tôi: "Không được cãi!"
Đồ m/ua thì tầm thường lắm, tự làm mới thể hiện được năng lực nhân viên, ông chủ như tôi mới oai chứ!
Khương Ninh: "Sếp oai quá! Cần làm to cỡ nào ạ?"
Tôi: "Cao bằng tôi!"
Khương Ninh: "...Sếp cao bao nhiêu ạ?"
Tôi do dự một chút.
Không thể nói một mét một được.
"Khoảng một mét tám!"
Khương Ninh: "Vâng ạ! Em làm ngay đây!"
Nửa tháng sau, một thùng hàng khổng lồ được chuyển đến nhà tôi.
Bác Trương mở ra xem, là một bức tượng Optimus Prime cực kỳ tinh xảo.
Được làm từ đủ loại hộp bìa carton và màu vẽ, thậm chí các khớp còn cử động được!
Hoàn hảo quá!
Tôi mang Optimus Prime này đến trường mẫu giáo, lập tức trở thành tâm điểm chú ý.
Tiểu Bành tròn mắt thèm muốn, còn định đổi bằng chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn của nó.
Tôi đếch thèm đổi.
Đây là nhân viên của tôi tự tay làm!
Đồ m/ua sao sánh bằng?
Tôi vung tay một cái, chuyển cho Khương Ninh 100.000 tệ.
Ghi chú: Thưởng Tết.
Khương Ninh: "!!!!!! Sếp ơi! Nhiều quá ạ! Chỉ là mấy cái hộp giấy thôi mà!"
"Đây là giá trị nghệ thuật."
"Cầm tiền về m/ua đồ ngon cho bố mẹ đi."
Khương Ninh: "Hu hu, sếp tốt quá! Em nhất định sẽ lập bài vị trường sinh cho ngài!"
"...Khỏi cũng được."
11
Nhờ phần thưởng Tết của tôi, chị Khương Ninh đón một cái Tết no đủ.
Suốt kỳ nghỉ xuân, điện thoại tôi như bị oanh tạc.
"Sếp ơi! Xem này! Bánh bao mẹ em gói đây! Nhân hẹ trứng, thơm phức!"
"Sếp ơi! Pháo hoa quê em nè! Tuy không hoành tráng như thành phố nhưng đậm không khí Tết lắm!"
"Sếp ơi! Đây là cháu trai em, nó đang chúc Tết sếp đây! Nó nói chúc chú sếp mạnh khỏe, vạn sự như ý!"
Trong ảnh là một nhóc con trông bằng tuổi tôi, mặc áo bông đỏ, ngơ ngác chắp tay vái.
Tôi nhìn màn hình, khịt mũi đầy kh/inh bỉ.
Ai là chú nó?
Còn lớn hơn cả tôi nữa!
Nhưng nhìn những bức ảnh rộn ràng ấy, lòng tôi ấm áp lạ.
Nhà tôi tuy rộng lớn, nhưng Tết cũng chỉ là cả nhà ăn bữa cơm.
Rồi bố vào thư phòng gọi điện xã giao, mẹ đi spa làm đẹp.
Không pháo hoa, cũng chẳng nhiều tiếng cười.
"Bánh bao đó trông ngon đấy."
Khương Ninh trả lời ngay: "Sếp muốn ăn không ạ? Tiếc là xa quá không gửi được."
"Nhưng em có thể gửi công thức, để đầu bếp riêng của sếp làm ạ!"
"Không cần, tôi chỉ ăn đồ của đầu bếp Michelin."
Dù nói vậy nhưng tôi vẫn bảo bác Trương đi m/ua một cân hẹ.
Tối hôm đó, tôi bắt đầu bếp người Pháp trong nhà gói bánh bao hẹ trứng.
Vị đầu bếp vừa gói vừa nghi ngờ cuộc đời: "Oh mon Dieu, đây là món quái q/uỷ gì thế này?"
Nhưng tôi ăn rất ngon miệng.
Có lẽ đây chính là hương vị Tết mà Khương Ninh nói.
12
Tết qua rồi, Khương Ninh quay lại cuộc sống công sở.
Tôi cũng khai giảng, tiếp tục sự nghiệp bá chủ mẫu giáo.
Mọi thứ đều bình yên.
Cho đến một ngày, Khương Ninh đột nhiên nhắn tin với giọng điệu trầm lắng khác thường.
"Sếp ơi, em có chuyện muốn thú nhận với ngài."
Tôi đang xếp Lego, vừa trả lời.
"Chuyện gì? Hết tiền tiêu rồi?"
"Không ạ, là về công việc, em không muốn ăn không ngồi rồi nữa."
"Em muốn vào công ty của sếp."
Tôi dừng tay lại: "Tại sao?"
"Vì tên quản lý kia hình như có vấn đề, hôm nay hắn ám chỉ em làm bạn gái hắn."
"Không thì sẽ đuổi việc em."
Miếng Lego trong tay tôi rơi xuống đất.
Cái gì?!
Lại dám động vào nhân viên của ta?!
Thứ này không thể tha thứ được!
"Đừng nghỉ việc, ngày mai cứ đi làm bình thường."
Khương Ninh: "Nhưng mà..."
"Đúng lúc ta sẽ ra tay."
Cô ấy yên tâm rồi.
Tôi chạy vào thư phòng, ngắt ngang cuộc họp trực tuyến của bố.
"Con muốn thâu tóm một công ty."
Bố cười: "Thâu tóm công ty? Con biết đó là gì không?"
"Con nghiêm túc đấy! Có tên quản lý x/ấu xa đang b/ắt n/ạt nhân viên của con!"
"Con muốn m/ua lại công ty rồi đuổi việc hắn!"
Bố nhìn gương mặt đỏ bừng của tôi im lặng một lúc, đúng là suy nghĩ trẻ con.
"Là cô gái tên Khương Ninh đó hả?"
Tôi gật đầu: "Đúng! Cô ấy đang bị kẻ x/ấu đe dọa!"
"Bố không bảo phải sống ngay thẳng sao?"
"Thấy kẻ x/ấu làm á/c mà không can thiệp, đâu phải đàn ông!"
Bố nhướn mày, có vẻ bất ngờ trước lời tôi.
Ông cầm chiếc máy tính bảng trên bàn, nhấn vài cái.
"Trí Thành Công Nghệ, chuyên về dịch vụ gia công."
"Quy mô nhỏ, doanh thu bình thường."
Bố đọc xong tài liệu trên màn hình rồi nhìn tôi.
"M/ua lại nó cũng không khó, chỉ vài chục triệu là xong."
"Nhưng Lục Tử Huyên à, thương nhân không làm thương vụ thua lỗ."
"Bố giúp con thâu tóm, bố được lợi gì?"
Tôi cắn môi suy nghĩ.
Tôi có gì?
Lego?
Bố chê.
Tiền lì xì?
Vốn dĩ cũng là của bố cho.
Tôi nghĩ đến điểm khiến bố đ/au đầu nhất.
"Nếu bố giúp con, con hứa sẽ không bỏ súp lơ vào bát cho chó Golden ăn nữa."
"Và con sẽ cố gắng đạt hạng nhất."
Bố nhìn vẻ mặt quyết tử của tôi, cuối cùng không nhịn được cười.
"Đồng ý."
Ông xoa đầu tôi: "Súp lơ phải ăn hết, còn hạng nhất thì cố gắng là được."
Nói rồi bố cầm điện thoại bấm số.
"Alo, lão Lưu, kiểm tra Trí Thành Công Nghệ giúp tôi."
"Ừ, m/ua lại nó. Sáng mai tôi muốn thấy hợp đồng thâu tóm."
Khoảnh khắc ấy, tôi thấy bóng lưng bố cao lớn hơn cả Ultraman.
13
Sáng hôm sau, tại công ty, Khương Ninh đứng ngồi không yên.
Đột nhiên, cửa công ty bị đẩy mạnh.
Một nhóm người mặc vest đen như trong M/a Trận bước vào, dẫn đầu là chú Lưu đeo kính gọng vàng.
Khương Ninh nhắn tin cho tôi tường thuật trực tiếp.
"Sếp ơi! Chuyện lớn rồi! Một nhóm người trông như trong M/a Trận xông vào!"
"Họ thẳng tiến vào phòng tổng giám đốc!"
"Trời ơi, tên quản lý mặt c/ắt không còn hạt m/áu!"