Lần cuối cãi nhau với Phó Thời Hưu, anh ta đạp cửa bỏ đi cả đêm không về. Còn tôi, đêm đó lên cơn nhồi m/áu cơ tim. Trước khi ngất, tôi gấp gáp bấm số khẩn cấp nhưng bị từ chối.

Sáng hôm sau, Phó Thời Hưu gọi đến chất vấn: "Sao không đưa con đi mẫu giáo?" Con gái ba tuổi nhìn tôi nằm bất động, giọng ngái ngủ: "Mẹ ngủ rồi."

1

Khi tim ngừng đ/ập, con bé vẫn nằm ôm sát bên tôi. Sáng ra, nó dụi mắt ngồi dậy, lắc tay tôi: "Mẹ ơi, đói bụng quá!" Linh h/ồn tôi quanh quẩn bên con, cố gào thét mà vô ích.

Chuông điện thoại reo. Tôi bay qua thấy tên Phó Thời Hưu. "Con ơi, bố gọi đấy, mau nghe đi!" Nhưng con bé chỉ tròn mắt nhìn quanh, lần mò xuống giường với lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường.

"Cô giáo bảo Tiểu Nhiên nghỉ học. Chuyện người lớn sao trút gi/ận lên con trẻ?" Giọng anh ta gằn qua điện thoại khiến con bé sợ hãi thút thít: "Bố..."

Phó Thời Hưu hạ giọng: "Sao lại con nghe? Mẹ đâu?" Con bé ngoái nhìn tôi: "Mẹ... mẹ vẫn ngủ." Tôi sốt ruột kêu lên: "Không phải! Nói bố mẹ ch*t rồi!" Nhưng đứa trẻ ba tuổi nào hiểu "ch*t" là gì.

"Mấy giờ rồi còn không dậy? Bảo mẹ ký ly hôn ngay!" - Phó Thời Hưu quát rồi cúp máy.

2

Con bé đặt điện thoại xuống, cố lôi tay tôi dậy: "Bố bảo đi học rồi mẹ ơi." Bàn tay tôi lạnh ngắt khiến nó ngơ ngác. Nó sờ trán tôi rồi kéo chăn đắp cẩn thận, miệng lẩm bẩm: "Đắp chăn cho mẹ đỡ lạnh."

Tim tôi thắt lại. Nó còn nắm tay tôi thổi hơi ấm như những lần tôi làm cho nó mùa đông. Nhưng lần này, bàn tay ấy chẳng thể ấm lên.

Bụng con bé sôi ùng ục. Nó đặt tay tôi vào chăn, hôn lên má: "Mẹ ngủ tiếp nhé, con tự pha sữa."

3

Con bé với tay mở cửa phòng, chập chững ra bếp. Nó cố trèo lên ghế, ôm bình thủy đổ nước lọt ra ngoài. Tay nhỏ cố mở hộp sữa bột đến đỏ ửng mà không được. Tôi hốt hoảng khi thấy nó thò tay vào hộp bốc sữa - bình sữa đổ nhào, nước văng tung tóe.

"Mẹ ơi!" - Nó mếu máo gọi. Tôi đ/au lòng đáp lại: "Mẹ ở đây!" Nhưng con bé chỉ thấy căn phòng trống vắng. Nó tuột xuống ghế, chân giẫm lên vũng sữa trơn trượt.

4

"Cẩn thận!" - Tôi kêu lên thì con bé đã ngã dúi dụi, trán đ/ập vào góc ghế nổi u đỏ. Nó khóc thét: "Đau quá mẹ ơi! Thổi cho con đi!"

Mọi lần tôi đều ôm nó vào lòng vỗ về. Giờ đây, con bé bò lên giường, ôm x/á/c tôi nức nở: "Mẹ dậy thổi cho con đi..."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mặt trăng rơi vào giữa muôn vì sao

Chương 13
Tôi thích Thẩm Nghiễn Bạch, thích đến mức cứ theo đuôi anh từ lớp học ra sân bóng, từ năm 18 tuổi đến tận lúc tốt nghiệp đại học. Nhưng sau này, anh bắt đầu lảng tránh tôi, một mực muốn cắt đứt liên hệ. Một tấm vé máy bay một chiều đặt trước mặt, để có được nó, mẹ tôi phải bày sạp bán rau cả một năm trời. Tôi muốn chạy theo anh, nhưng tôi không thể ích kỷ như thế. Tôi muốn giữ lấy anh, nhưng tôi càng không thể bỏ mặc mẹ. Hôm ấy, tôi đứng ngoài sân bay cả một buổi chiều, nhìn chiếc máy bay bay lướt qua đầu, để lại một vệt trắng rồi biến mất khỏi bầu trời. Tôi biết, có những kết cục đã định sẵn. Chúng tôi không cùng thế giới, lẽ ra chẳng nên gặp lại. Nhưng đời luôn thích trêu người. 5 năm sau, trong đám cưới của đứa bạn thân, tôi uống hơi quá chén. Mở mắt ra một cái… Thẩm Nghiễn Bạch đang ngủ ngay bên cạnh tôi.
150

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Cuối cùng cũng động lòng

Chương 9
Chàng sinh viên mà tôi bao nuôi dạo này chẳng an phận chút nào. Không những lén lấy túi xách và nước hoa của tôi đi tán gái trong trường, còn ra ngoài bôi nhọ, hạ thấp tôi. Khi tôi phát hiện mình thiếu một lọ nước hoa nữa, hắn tán tỉnh nói: 'Em lỡ làm vỡ rồi, dù sao chị cũng giàu có, đổi cái mới chẳng được sao?' Đổi cái mới? Tôi quyết định nghe theo lời khuyên của hắn. Rời khỏi trường học của hắn, tôi bị người bạn cùng phòng mà hắn vẫn coi thường là 'đồ quê mùa' chặn đường. Chàng trai này trông cứng cáp, cơ bắp màu nâu rất nổi bật, nói chuyện còn mang giọng địa phương. 'Chị ơi, bạn cùng phòng của em có phải đang làm việc cho chị không? Hắn nói chị rất hào phóng! Em... em cũng có thể làm được!' Tôi nhìn hắn với ánh mắt đùa cợt: 'Công việc của tôi toàn là việc nặng nhọc đấy.' Hắn đỏ mặt vội vàng, nắm lấy tay tôi đặt lên cơ bắp cánh tay của hắn. 'Chị ơi, em rất khỏe! Việc bẩn hay mệt đều làm được hết!' Tôi nhìn chằm chằm hắn vài giây, rồi ngẩng cao cằm lên. 'Lên xe đi.'
Hiện đại
Nữ Cường
Sảng Văn
0
Sách Yên Tĩnh Chương 10
Truy Lâu Nhân Chương 37
Chi An Chương 12