Giống như lịch sử cuộc gọi, trong hộp thoại phía hắn cũng không có tấm hình này. Phó Thời Hưu thoát khỏi WeChat, mở album ảnh trên điện thoại, vẫn không thấy. Ngón tay hắn nhấn quay lại, kéo xuống mục [Đã xóa gần đây]. Khoảnh khắc nhìn thấy tấm ảnh, Phó Thời Hưu gi/ận dữ tột cùng. Hắn nắm ch/ặt tay, dùng hết sức đ/ấm một cú vào tường. Mấy vệt m/áu nhỏ thấm ra từ các khớp ngón tay.
Một lúc lâu sau, Phó Thời Hưu đột nhiên quay người, toàn thân mang theo sự hung dữ rời khỏi phòng. Hắn chộp lấy chìa khóa xe trên tủ đồ, nhanh chóng bước ra cửa. Tôi đoán hắn chắc là đi tìm Tô Thất Thất. Để hỏi tội sao? Tôi chỉ thấy buồn cười. Người có qu/an h/ệ hợp pháp với tôi là hắn, kẻ ngoại tình là hắn, người ngủ với Tô Thất Thất cũng là hắn. Hơn nữa, tôi đã ch*t rồi. Cho dù hai người họ có quỳ trước m/ộ tôi chuộc tội, tôi cũng không thể tỉnh lại được. Con gái tôi cũng không còn mẹ nữa...
Phó Thời Hưu lái xe đến ngôi nhà hắn và Tô Thất Thất sống chung bên ngoài. Hắn bấm mật mã, đẩy mạnh cửa ra. Cánh cửa đ/ập mạnh vào tường khiến Tô Thất Thất đang ngồi trên sofa làm rơi điện thoại. "Phó... Phó tổng, anh làm sao vậy?" Phó Thời Hưu sắc mặt đen sạm đ/áng s/ợ. Hắn không nói gì, trực tiếp túm tóc Tô Thất Thất lôi dậy. "Á...!" Tô Thất Thất thét lên đ/au đớn. Cô ta giơ tay lên với tay hắn nhưng Phó Thời Hưu t/át mạnh vào mặt cô ta. "Ai cho mày gan gửi loại ảnh đó cho Tây Đường? Còn cúp máy cuộc gọi của cô ấy, xóa lịch sử?"
Cái t/át khiến mặt Tô Thất Thất sưng vếu, khóe miệng rỉ m/áu. Cô ta ôm mặt vừa khóc vừa biện minh: "Em không nghe..." Phó Thời Hưu mặt tái xanh, tiếp tục t/át thêm mấy cái. "Còn giả vờ?" Tô Thất Thất hoa mắt chóng mặt nhưng hắn không tha. Hắn ném cô ta lên sofa, thần sắc dữ tợn tháo dây nịt. Tô Thất Thất giơ tay đỡ, vệt m/áu loang trên cánh tay. Phó Thời Hưu đi/ên cuồ/ng quất dây nịt. Chiếc váy rá/ch toạc, toàn thân cô ta bê bết m/áu. "Em biết sai rồi!" Tô Thất Thất khóc lóc, mặt mày lem nhem. Cuối cùng, Phó Thời Hưu quất vào mặt cô ta một nhát dài. Tô Thất Thất đ/au đớn co gi/ật, giơ tay đầy m/áu về phía hắn nhưng bị đẩy mạnh ra. Hắn bỏ đi không ngoái lại.
Sau khi hoàn tất hỏa táng, Phó Thời Hưu ôm hộp tro cốt r/un r/ẩy. Hắn cúi đầu, nước mắt rơi xuống hộp: "Tây Đường, anh xin lỗi..." Hai vai hắn run lên nức nở. Tôi không xúc động, chỉ thấy buồn nôn. Dù sao hắn vẫn là cha con gái tôi. Tôi chỉ mong hắn chăm sóc bé thật tốt.
Buổi tối, tôi về bên con gái. Cô giáo vừa dỗ bé ngủ. Tiểu Ngoan ôm chú thỏ bông tôi tặng, mắt đỏ hoe: "Cô ơi, con nhớ mẹ..." Cô giáo xoa đầu bé: "Mẹ con đi xa rồi. Đợi bố đến đón nhé?" Bé bỗng oà khóc: "Con không muốn bố! Bố x/ấu! Con chỉ muốn mẹ thôi..." Tôi xót xa vuốt đôi mắt sưng húp của con. Con ngoan, đừng khóc nữa. Dù mẹ ở đâu cũng mãi yêu con.
Một tuần sau, Phó Thời Hưu trở lại công ty. Đồng nghiệp nhìn hắn kỳ lạ, thì thầm bàn tán. Hắn kéo thực tập sinh hỏi: "Chuyện gì vậy?" Cậu ta ấp úng: "Thư ký Tô... nghỉ việc rồi. Cô ấy gửi PowerPoint 79 trang cho toàn công ty..." Phó Thời Hưu nắm ch/ặt điện thoại, toàn thân run lên khi xem dòng thời gian qu/an h/ệ bí mật, đoạn chat tán tỉnh và lịch sử sống chung của họ bị phơi bày.