Bố mẹ tôi là thiên tài trượt băng nghệ thuật nổi tiếng thế giới, nhưng lại sinh ra tôi - đứa trẻ không có chút năng khiếu thể thao nào. Con của đồng nghiệp bố mẹ mới 2 tuổi đã có thể lên sân băng, còn tôi đến 5 tuổi vẫn đi không vững, cứ bước lên băng là ngã lăn quay. Sau khi bác sĩ chẩn đoán tôi mắc "rối lo/ạn phối hợp vận động", bố mẹ đã bỏ tôi ở đầu làng quê nội.
"Xung Kim, thời gian của chúng ta quá quý giá, không thể lãng phí cho một kẻ tàn phế như mày được."
"Bà nội mày tên La Tú Anh, tự đi mà tìm."
01
"Không, không, bố mẹ đừng bỏ con, đừng bỏ con!" - Tôi vật vã bám ch/ặt cửa xe không chịu buông.
Mẹ rơm rớm nước mắt: "Xung Kim, thời gian của bố mẹ quý giá lắm, không thể phí hoài cho đứa như con được."
"Đồ t/àn t/ật này đã ngốn hết năm năm của chúng ta, năm năm đấy! Mày còn định kìm chân bố mẹ đến bao giờ nữa?" - Ánh mắt bố như muốn nuốt chửng tôi, ông c/ăm gh/ét tôi.
Tôi lảo đảo lùi lại mấy bước, ngã vật ra bụi cây ven đường, những cành khô cứa rá/ch mặt. Tôi vội vùng dậy chạy theo, vừa khóc vừa hét: "Con xin lỗi, con xin lỗi, con sẽ học đi thật vững, con sẽ lên sân băng ngay, con sẽ cố gắng thật nhiều, bố mẹ đừng bỏ con..."
"Mẹ ơi, đừng bỏ con, mẹ ơi!"
"Bà nội mày tên La Tú Anh, tìm bà ấy mà sống." - Cửa xe đóng sập lại, tôi vẫn nghe rõ giọng mẹ hỏi: "Nhỡ Xung Kim không tìm được mẹ đẻ của cô ấy thì sao?"
Giọng bố lạnh như băng: "Thì để nó ch*t luôn cho xong!"
Tôi khật khưỡng đuổi theo chiếc xe, gào khóc gọi mẹ, cứ vài bước lại ngã nhào, thở không ra hơi. Nhưng chiếc xe vẫn xa dần, mất hút trong màn tuyết. Nằm vật trên nền trắng, tôi nghĩ: Giá mình biết trượt băng như bố mẹ thì tốt biết mấy, nhất định sẽ đuổi kịp xe mất.
Khi tỉnh lại, tôi nghe thấy người lớn nhắc tên bố: "Thằng sói Lang Tuấn Sinh này mất hết nhân tính rồi! Xưa vì nhận cha mẹ nuôi giàu có, dám bảo bà ch*t rồi. Giờ đứa con ruột cũng vứt đầu làng cho ch*t cóng. Chẳng hiểu tim nó làm bằng gì nữa!"
"Tú Anh à, bà vì nuôi thằng sói con ấy mà mới bốn mươi đã gục giữa đồng. Tôi không thể để bà nuôi thêm đứa nhỏ này. Tôi sẽ bảo thanh niên trong làng đưa nó vào trại mồ côi, bà đừng mềm lòng."
"Trưởng thôn, để các cháu đem đứa bé vào nhà tôi đi." - Một giọng nữ già nua, khàn đặc vang lên.
"Tú Anh, bà đã sáu mươi rồi, gánh nổi không?"
"Huống chi đây là con của thằng Lang Tuấn Sinh. Bà nuôi nó khôn lớn, nó có cho bà một xu đâu? Giờ lại vì đứa nhỏ này mà hao tổn tuổi thọ, nhỡ không được gì thì sao? Đến nàng Đậu Nga dưới suối vàng cũng phải trồi lên bái phục cái kiếp khổ của bà!"
"Cảm ơn trưởng thôn lo cho tôi. Nhưng con cháu là n/ợ, là số phận rồi. Đây là số mệnh của La Tú Anh tôi." - Bà thở dài ngao ngán.
02
"Cháu tỉnh rồi à? Đợi bà lấy canh bột mì cho."
Tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm trên chiếc giường ấm áp, tường đất vàng, cửa sổ dán báo cũ rá/ch tan tác trong gió. Bà lão lưng c/òng mở cánh cửa gỗ mỏng manh, gió tuyết ùa vào khiến tôi rùng mình.
Một lát sau, bà c/òng lưng bưng bát canh bột vào, run run tay từng thìa đút cho tôi. Khói canh bốc lên làm tôi chảy nước mắt.
"Bà ơi, bà đưa cháu vào trại mồ côi đi." - Tôi nói - "Bố mẹ bảo cháu là đứa t/àn t/ật, vô dụng. Bà phí thời gian vì cháu không đáng đâu."
"Ôi dào, đừng khóc, mặt cháu vừa bôi th/uốc xong." - Giọng bà r/un r/ẩy - "Không sao, bà cũng chỉ là đồ bỏ đi, cũng vô dụng. Hai bà cháu mình cùng nương tựa nhau sống qua ngày, được không?"
"Nhưng cháu thật sự vô dụng. Năm tuổi rồi vẫn không biết đi. Cháu không thể thành vô địch thế giới..." - Tôi cúi đầu nghẹn ngào.
Bà xoa đầu tôi: "Bà không cần vô địch. Bà cháu mình mỗi ngày được ăn no ngủ kỹ là đủ rồi."
Hôm sau, bà đưa tôi lên xe kéo ra huyện. Bà bảo từ nay tôi không còn tên Xung Kim nữa. Tôi là Lạc Lạc - La Lạc Lạc. Bà mong tôi sống vui vẻ mỗi ngày.
Cũng hôm đó tôi mới biết, mẹ đã khâu vào trong áo khoác tờ photo giấy khai sinh của tôi, ghi chú nếu sau một tháng chưa chuyển hộ khẩu thì tùy ý cho người khác nhận nuôi.
Đôi tay bà thô ráp như vỏ cây, lúc nào cũng lạnh ngắt. Nhưng bà luôn ngồi bên giường, nhìn tôi tập đi dọc bức tường bằng ánh mắt dịu dàng. Mỗi ngày tôi nói cả trăm lần: "Bà ơi, cháu sắp đi vững rồi. Sắp rồi ạ!"
Bà luôn đáp lại: "Ừ, chỉ cần Lạc Lạc ở đây, bà nhìn thấy cháu là hạnh phúc lắm rồi."
Dân làng lũ lượt đến thăm, tay xách nách mang đủ thứ. Khi xuân về, đồ tiếp tế cũng vừa hết thì tôi đã đi vững vàng. Tôi có thể đi quanh sân mà không ngã lấy một lần!
"Bà nhìn này, cháu biết đi rồi!" - Tôi ôm chân bà hôn đ/á/nh chụt hai cái. Ánh mắt bà tràn ngập yêu thương: "Ừ, cháu bà giỏi lắm! Bà tự hào về cháu!"
Mấy tháng ở đây, từ những câu chuyện của các cụ đến chơi, tôi biết bà đã vất vả nuôi bố khôn lớn, cho bố ăn học. Khi phát hiện bố có năng khiếu trượt băng, bà cày thêm ruộng để lo tiền tập luyện. Nhưng khi vào đội tuyển tỉnh, bố về bắt bà ký giấy nhận nuôi để làm con nhà giàu.