Năm 15 tuổi, tôi bất ngờ biết mình không phải con ruột, mà là do cha mẹ nuôi năm xưa bế nhầm con người ta.

Là đứa con gái thừa thãi nhất trong nhà, họ đã gh/ét cay gh/ét đắng tôi từ lâu.

Nghe tin này, họ lập tức tống tôi lên chuyến tàu đi Đông Bắc, bảo tôi đi tìm bố mẹ ruột.

Trên tàu, tôi cắm đầu đọc vội trăm truyện thiên kim thật giả, tự dọa mình run cầm cập.

Vừa bước xuống ga, tôi đã thấy ngay mẹ áo lông chồn, bố đầu trọc cùng cô con nuôi giả mặt lạnh như băng.

Tôi càng sợ hơn.

Cô con nuôi giả nhíu mày nhìn tôi từ đầu đến chân:

"Thiếu n/ão à? Mang giày mỏng dính ra Đông Bắc?"

Tôi cúi đầu lí nhí:

"Không phải giày giả ạ, đôi này... không có nhãn hiệu."

Cô ấy ngẩn người, bật cười ha hả:

"Ai bảo em mang giày giả? Chị nói giày mỏng là ý chỉ giày đế phẳng đó! Ở đây âm hai ba chục độ, không sợ đông cứng ngón chân à?"

Tôi x/ấu hổ vô cùng, nước mắt sắp trào ra thì mẹ vụt một cái vào đầu cô con nuôi giả.

"Mày đợi về nhà xem!"

1

Tôi chưa từng nghĩ chuyện thiên kim thật giả đình đám lại có thể rơi vào đầu mình.

Lúc bố nuôi nghe điện thoại từ cảnh sát, tôi đang cõng đứa em trai một tuổi lúi húi trong chuồng lợn.

Ông ta cúp máy liền gọi mẹ nuôi vào phòng, hai người thì thầm hồi lâu.

Khi bước ra, tôi bị tống cổ khỏi nhà.

Bố nuôi rít điếu th/uốc lào, phà khói vào mặt tôi:

"Cải Đệ, mày không phải giống nhà họ Phương, ngày mai cút về Đông Bắc tìm bố mẹ ruột đi, rồi đổi con bé kia về đây.

Tao đã bảo tính mày không giống nhà này, cứng đầu quá, cho ăn cho mặc vẫn chưa đủ, đòi học hành linh tinh. Để bố mẹ ruột mày nuôi mày như nuôi kẻ ăn không vậy."

Chiếc gàu thức ăn trong tay tôi rơi "rầm" xuống đất.

"Bố... bố nói gì ạ?"

Mẹ nuôi đ/á tôi một phát.

"Tai nhét lông lợn rồi à? Không nghe rõ người ta nói gì sao? Mày không phải con đẻ của bọn tao! Mau cút về Đông Bắc, đổi con gái ruột bọn tao về! Nó chắc sẽ nghe lời, sớm lấy chồng ngoan ngoãn, đâu như mày, chỉ biết tiêu tiền!"

Đứa em trai thứ ba nghe vậy, chỉ thẳng vào mũi tôi:

"Hóa ra đồ vô dụng này không phải chị tao! Mau biến khỏi nhà tao!"

Bố nuôi cười xoa đầu nó.

Mẹ nuôi ôm ch/ặt thằng bé, ba người họ vui vẻ đầm ấm.

Tôi đứng giữa sân ngập mùi phân lợn, bỗng thấy mình chẳng có chỗ đứng.

Sáng hôm sau, bố nuôi ném vào mặt tôi chiếc điện thoại hỏng của em trai.

"Tới Đông Bắc gọi điện cho tao, bảo con bé kia mau về. Bố mẹ ruột có cho tiền thì nhớ chuyển về biếu tao.

Mày đừng quên bao năm nay ai nuôi mày ăn mặc. Cảnh cáo mày, đừng trốn đi không tao đào đất ba thước cũng lôi cổ mày về."

Tôi co rúm gật đầu, mặc bộ đồng phục cũ lên chuyến tàu đi Đông Bắc.

Đây là bộ trang phục tử tế nhất của tôi, ngoài ra chẳng có hành lý gì.

Đoàn tàu ầm ầm hướng Bắc, tôi tựa đầu vào cửa sổ, lòng dâng cảm giác khó tả.

Thực ra rời khỏi nhà ấy, tôi không buồn lắm, vì từ nhỏ đã biết mình là kẻ thừa thãi.

Chỉ hơi tiếc đứa em trai do mình nuôi nấng.

Phong cảnh bên ngoài dần chuyển từ xanh mướt sang trắng xóa.

Tôi siết ch/ặt bộ đồng phục mỏng manh, tim đ/ập lo/ạn xạ.

Trong suy nghĩ tôi, Đông Bắc là vùng đất xa xôi phủ đầy băng tuyết.

Nghe nói người ở đó nói chuyện như cãi nhau, ai cũng hung dữ.

Bố mẹ ruột tôi sẽ như thế nào?

Mười mấy năm không gặp, họ có thương tôi không?

Cô gái vô tình đổi cuộc đời với tôi suốt 15 năm ấy là người ra sao?

Liệu có gh/ét tôi?

Quan trọng nhất, cô ấy có muốn đổi lại không?

Tôi chợt nhớ những truyện thiên kim thật giả bạn nữ trong lớp bàn tán, vội dùng chiếc điện thoại cũ tìm đọc, thức trắng đêm đọc trăm truyện, càng đọc tim càng lạnh.

Những cô thiên kim thật trong truyện, kẻ thì bị bố mẹ ruột gh/ét bỏ, người thì bị thiên kim giả h/ãm h/ại, chẳng ai có kết cục tốt đẹp.

Tôi đây nào phải đi nhận người thân?

Rõ ràng là lao vào hang cọp.

2

Khi tàu sắp vào ga, tôi r/un r/ẩy gọi điện cho mẹ ruột.

Định tự tìm đường về, nhưng tôi không có địa chỉ.

May lúc đi chú cảnh sát chép giùm số điện thoại bố mẹ, không thì tôi sợ đông cứng ngoài đường phố Đông Bắc mất.

Điện thoại bắt máy ngay, đầu dây là giọng nói sang sảng:

"Alo? Ai đấy?"

Tôi lúng búng không biết giới thiệu thế nào, ấp úng mãi mới thốt ra mấy từ:

"Dì... dì ơi? À không, mẹ... con... con là..."

Đầu dây im lặng hai giây, bỗng cao giọng:

"Con gái? Phải con út của mẹ không?"

Tôi ngớ người đáp:

"Dạ, mẹ... con đang ở ga tàu, mẹ cho con địa chỉ nhà được không ạ?"

Mẹ tôi hét lên:

"Con nói gì? Con đang ở ga à? Một mình à? Ai bảo con tự đi thế?"

Tôi choáng váng trước chuỗi câu hỏi dồn dập, sợ đến nỗi không dám thở mạnh.

Mẹ nghe có vẻ gi/ận dữ.

Tôi định nói vài lời ngọt ngào dỗ dành, nhưng máy đã tụt line.

Tôi bối rối không biết làm sao.

"Tu tu..."

Tàu vào ga, tôi theo dòng người ùa ra.

Vừa bước lên sân ga, nước mắt tôi "tuôn" rơi.

Lạnh quá.

Không chỉ tay lạnh, chân lạnh, người lạnh.

Tôi thậm chí cảm thấy đông cứng cả nhãn cầu.

Đến cổng soát vé, tôi không biết đi đâu, đành ngồi thụp xuống góc tường, co rúm người mong chống chọi cái lạnh.

"Con út!"

Tiếng gọi quen thuộc vang lên.

Tôi ngẩng phắt đầu, thấy ba người đang chạy tới.

Mẹ áo lông chồn, bố đầu trọc, và cô con nuôi giả mặt lạnh như tiền.

Tôi càng sợ hơn.

Nhìn mẹ đ/á/nh người chắc đ/au lắm, bố trông không giống người hiền.

Con nuôi giả nhìn càng khó ưa.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Người chồng damdang có lòng tự trọng thấp

Chương 16
Thay chị gái gả cho lão đại giới kinh thành nửa năm, anh ấy vẫn luôn giữ khoảng cách, chưa từng chạm vào tôi. Dần dần, tôi nguội lòng, bắt đầu nghĩ đến chuyện ly hôn. Cho đến một ngày tình cờ, tôi nghe được cuộc nói chuyện của anh và mấy người bạn: "Có người rõ ràng ham muốn mạnh đến phát điên, lại vì sợ dọa vợ mà cố nhịn từng chút một. Là ai thì tôi không nói." "Mấy cô gái ấy mà, dễ bị cám dỗ lắm. Anh còn nhịn nữa, coi chừng chị dâu bị người khác cướp mất, lúc đó khóc cũng vô dụng." Người bị trêu chỉ nhấp một ngụm rượu, giọng nhàn nhạt: "Thứ tôi không thể cho, nếu có người khác cho được, tôi cũng không cản. Tôi chỉ cần cô ấy ‘hoang đủ’ rồi quay về nhà là được." Nghe đến đây, cả đám phá lên cười: "Thôi bày đặt tỏ vẻ rộng lượng, có giỏi thì đừng ngày nào cũng lên tài khoản phụ đăng bài than thở!" Tim tôi khựng lại một nhịp, vội vàng mở tài khoản phụ của Tần Tư Dực. Bài đăng ghim trên đầu hiện ra rõ ràng: [Cuối cùng cũng cưới được người mình thầm yêu, nhưng tôi bị nghiện xiếc, phải làm sao để cho cô ấy trải nghiệm tốt mà không khiến cô ấy sợ.]
400.47 K
11 Nhật Ký Phơi Bày Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm