10

Thấy tôi không hồi đáp, Trần Tử Dịch lại nhắn tin:

【Em thương Dịch thiếu của em đi, anh chỉ có một yêu cầu nhỏ thôi mà.

【Chuyện hôm qua em chưa kể với mọi người chứ? Đừng mách bố mẹ nữa nhé, anh sợ sau này họ không yên tâm gả em cho anh đâu.】

Hóa ra lúc ở cổng trường, Trần Tử Dịch để ý phản ứng của bố mẹ tôi là vì thế. Hắn nghĩ dù có làm gì tôi đi nữa, chỉ cần vài lời ngọt ngào cùng bó hoa là tôi sẽ tha thứ.

Thậm chí còn vui vẻ kết hôn cùng hắn.

Nhưng bố mẹ tôi thì khác, một khi đã để lại ấn tượng x/ấu thì khó lòng thay đổi.

Đặc biệt là chuyện trước kỳ thi chê tôi x/ấu, hắn cũng hiểu rõ mình đã đi quá giới hạn.

Hắn rất lo lắng, không biết tôi đã kể chuyện này với bố mẹ hay chưa.

Hóa ra càng thân thuộc càng dễ kh/inh thường, câu nói này quả không sai.

Nhưng không sao, từ nay chúng tôi sẽ không còn thân thiết nữa.

Từ nay, vượt qua ranh giới của tôi sẽ phải trả giá, phải chịu ph/ạt.

Tôi hồi đáp hắn:

【Trần Tử Dịch, anh giấu tôi tán tỉnh hoa khôi trường, lại còn dắt thêm tôi làm dự bị. Chuyển tay gửi vở của tôi cho người khác, rồi vô tư vứt bỏ. Trước ngày thi Địa ch/ửi tôi x/ấu, hoàn toàn không nghĩ đến ảnh hưởng với tôi. Còn nói gì chung sống cả đời, anh xứng sao?

【Xét tình bạn năm xưa và mối qu/an h/ệ hai nhà, ngoài việc bố mẹ tận mắt thấy ở cổng trường, tôi không kể thêm chuyện gì khác. Còn việc họ có chấp nhận kẻ từng tổn thương, lừa dối con gái mình làm rể hay không, anh không ng/u, nên có chút tự biết đi.

【Tôi thật sự rất cảm ơn sự quan tâm ngày trước của anh, nhưng giờ, chúng ta nên dừng lại ở đây.】

Nhắn xong, tôi block số hắn, chặn luôn cả điện thoại.

Không ngờ người từng thương đến thế, lại rời khỏi cuộc đời tôi bằng cách này.

Ngoài cửa kính, cảnh vật lướt qua vội vã, biến mất không dấu vết.

Tôi nghĩ, thời gian cũng sẽ nhanh chóng xóa mờ vết thương Trần Tử Dịch để lại.

11

Mẹ tôi lo lắng đến phát sốt.

Thấy tôi cuối cùng cũng buông điện thoại, bà mới tìm được lúc lên tiếng:

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Người chồng damdang có lòng tự trọng thấp

Chương 16
Thay chị gái gả cho lão đại giới kinh thành nửa năm, anh ấy vẫn luôn giữ khoảng cách, chưa từng chạm vào tôi. Dần dần, tôi nguội lòng, bắt đầu nghĩ đến chuyện ly hôn. Cho đến một ngày tình cờ, tôi nghe được cuộc nói chuyện của anh và mấy người bạn: "Có người rõ ràng ham muốn mạnh đến phát điên, lại vì sợ dọa vợ mà cố nhịn từng chút một. Là ai thì tôi không nói." "Mấy cô gái ấy mà, dễ bị cám dỗ lắm. Anh còn nhịn nữa, coi chừng chị dâu bị người khác cướp mất, lúc đó khóc cũng vô dụng." Người bị trêu chỉ nhấp một ngụm rượu, giọng nhàn nhạt: "Thứ tôi không thể cho, nếu có người khác cho được, tôi cũng không cản. Tôi chỉ cần cô ấy ‘hoang đủ’ rồi quay về nhà là được." Nghe đến đây, cả đám phá lên cười: "Thôi bày đặt tỏ vẻ rộng lượng, có giỏi thì đừng ngày nào cũng lên tài khoản phụ đăng bài than thở!" Tim tôi khựng lại một nhịp, vội vàng mở tài khoản phụ của Tần Tư Dực. Bài đăng ghim trên đầu hiện ra rõ ràng: [Cuối cùng cũng cưới được người mình thầm yêu, nhưng tôi bị nghiện xiếc, phải làm sao để cho cô ấy trải nghiệm tốt mà không khiến cô ấy sợ.]
400.47 K
11 Nhật Ký Phơi Bày Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm