Tôi là một kẻ tầm thường, không đành lòng từ bỏ số tiền này.

Châu Túc cũng rõ điều đó.

Hắn tưởng nắm được điểm yếu của tôi, vẻ mặt đầy hối h/ận tiến lại gần: "Vợ à, anh biết lỗi rồi. Là cô ta dụ dỗ anh trước, em tha thứ cho anh lần này được không? Anh thề, anh sẽ đoạn tuyệt với cô ta sạch sẽ."

Bộ dạng này của hắn khiến tôi buồn nôn.

Như thể một con ruồi bay thẳng vào cổ họng, tôi không nhịn được đứng dậy chạy đến thùng rác khạc nhổ.

Châu Túc đứng phía sau, giọng lộ chút vui mừng: "Vợ à, phải chăng em..."

Dạo này tôi luôn muốn ói. Vô tình chạm vào người Châu Túc - muốn ói. Nghĩ đến việc hắn đụng vào đồ đạc của tôi - muốn ói. Giờ nhìn bộ mặt ấy nghe giọng nói ấy, tôi chỉ muốn nôn thốc nôn tháo.

Tôi nhổ nước bọt vào chiếc cà vạt trong thùng, lau khóe miệng bằng khăn giấy rồi nở nụ cười quái dị với Châu Túc.

"Tôi không có th/ai, chính cái bộ mặt giả dối của anh khiến tôi gh/ê t/ởm muốn ói. Châu Túc, tôi phát hiện mình đã sinh ra á/c cảm sinh lý với anh, nghĩ đến việc sau này phải sống chung với anh, tôi cảm thấy như rơi xuống hố phân. Anh nói xem, chúng ta còn có thể tiếp tục được không?"

Châu Túc mặt mũi không che giấu nổi kinh ngạc: "Em bảo anh khiến em gh/ê t/ởm muốn ói?"

"Đúng vậy." Tôi trả lời dứt khoát.

04

Châu Túc gi/ận dữ bước lên lầu, lát sau hắn ném mấy chiếc túi hàng hiệu cùng một đống trang sức xuống đất rầm rầm.

"Triệu Văn Uyên, anh khiến em gh/ê t/ởm muốn ói?"

Hắn chỉ tay khắp phòng, rồi chỉ vào đống túi xách trang sức: "Nhìn căn nhà này đi, nhìn những thứ này đi, không có anh, em có được cuộc sống sung túc thế này? Giờ lại bảo anh khiến em gh/ê t/ởm muốn ói? Muốn ly hôn hả? Muốn lấy đi phân nửa gia sản của anh hả? Anh nói cho em biết, trừ khi anh ch*t, bằng không đừng hòng!"

Vừa nói hắn vừa giậm chân lên đống túi xách trang sức mấy cái.

Tôi lạnh lùng đứng nhìn, không chút xót xa.

Sau khi quyết định ly hôn, tôi đã cất hết trang sức và túi xách đắt tiền ở nơi khác. Để không khiến Châu Túc nghi ngờ, tôi m/ua mấy món kiểu dáng tương tự nhưng rẻ tiền để vào chỗ cũ. Giờ hắn giẫm đạp chỉ toàn đồ vô giá trị.

Châu Túc đi/ên tiết đi tới đi lui trong phòng khách, nhìn thấy những tấm ảnh trên đất càng tức gi/ận: "Em còn theo dõi anh! Em học đòi trò này từ khi nào! Triệu Văn Uyên, chúng ta là vợ chồng! Anh chỉ phạm sai lầm một lần, đã hạ mình xin lỗi, sao em không thể tha thứ?"

Mấy câu nói của hắn khiến tôi bật cười.

"Ha ha, Châu Túc, anh còn dám nhắc đến hai chữ vợ chồng? Vợ chồng phải chung thủy, anh làm được không? Anh còn không bằng Cocoa."

Cocoa là tên chú cún con mà con gái chúng tôi nuôi.

Xét về lòng chung thủy, Châu Túc thật sự không bằng một con chó.

Mặt Châu Túc tái mét, hắn nheo mắt giọng trầm xuống: "Em thật sự muốn ly hôn?"

"Đúng."

Hắn gằn giọng: "Được, anh đồng ý ly hôn. Nhưng em phải ra đi tay trắng. Bằng không, đừng hòng giành quyền nuôi con."

Đàn ông ngoại tình không chịu ly hôn tuyệt đối không phải vì còn yêu vợ. Có thể họ sợ mất đi người vợ hiền lành chịu khó, có thể chưa kịp chuyển tài sản, sợ vợ chia của. Vì thế họ sẽ lợi dụng mọi thứ, kể cả đứa con ruột của mình.

Tôi r/un r/ẩy vì gi/ận dữ, không kìm được bước tới t/át một cái thật mạnh vào mặt Châu Túc.

Khi cái t/át thứ hai sắp hạ xuống, hắn đã nắm ch/ặt cổ tay tôi khiến tôi không thể động đậy.

05

"Còn muốn ly hôn không?" Châu Túc hỏi.

"Không ly nữa."

Thà nghỉ ngơi sớm lấy lại sức còn hơn tốn công tranh cãi với hắn, chuẩn bị cho cuộc chiến dài hạn sau khi khởi kiện ly hôn.

"Phải vậy chứ! Vợ chồng già rồi, người ta cho bậc thang thì bước xuống đi, đừng có làm quá."

Châu Túc buông tay tôi, vẻ đắc ý: "Theo dõi anh, đòi ly hôn, nói đi nói lại, em làm trò này chỉ để đòi thêm tiền. Vợ à, em sai rồi."

Hắn tiếp tục: "Anh dạy em nhé, em nên học theo mấy chiêu trên mạng, lấy ảnh ra khóc lóc trước mặt anh, nhân lúc anh áy náy bắt anh ký hiệp định phân chia tài sản. Vậy chẳng phải em sẽ nắm được nhiều tiền hơn sao?"

"Ha ha, dù em cũng biết anh không dễ bị lừa thôi. Nhưng thật sự em không cần phức tạp thế, muốn tiền cứ nói thẳng. Dù sao em cũng là vợ anh, anh vất vả ki/ếm tiền hàng ngày cũng vì gia đình ta."

Hắn lấy điện thoại thao tác vài cái, rồi đưa ra trước mặt tôi - đó là giao diện chuyển khoản thành công 50 triệu đồng.

Châu Túc vặn vặn cổ: "Thôi, vợ à, chuyện này coi như qua đi, sau này chúng ta sống tốt với nhau. Anh nè, tối nay mệt ch*t đi được. Bọn lão Trương uống rư/ợu như hũ chìm, ăn xong còn kéo nhau đi tiếp trận hai. Anh nhớ em bảo có việc nên vội về ngay. Khát quá, vợ lấy cho anh ly nước nhé? Anh nghỉ chút rồi đi tắm."

Nói xong hắn chẳng thèm nhìn tôi, tự tiện lướt điện thoại.

Tôi đứng nguyên chỗ cũ, trầm ngâm suy nghĩ.

Hồi em rể họ Châu ngoại tình, Châu Túc còn giúp em gái họ trả thủ, muốn x/é x/á/c tên em rể kia. Giờ chính hắn phản bội, lại coi chuyện ngoại tình nhẹ tựa lông hồng.

Cách hành xử hiện tại của Châu Túc khác xa ngày trước, chắc chắn đầu óc hắn có vấn đề.

Làm vợ, tôi có nghĩa vụ giúp hắn tỉnh táo lại.

Tôi nghe lời đứng dậy đi đến quầy bar, lấy chiếc cốc bia lớn, xúc đ/á đầy từ ngăn đ/á tủ lạnh.

Thấy tôi đứng trước mặt, Châu Túc giơ tay ra đón.

"Châu Túc." Tôi gọi khẽ.

Hắn ngẩng đầu lên, tôi hắt cả ly nước đ/á vào mặt hắn.

06

Châu Túc không kịp tránh, bị dội ướt từ đầu đến chân.

Đã vào thu sâu, hắn rùng mình vì lạnh, bật dậy khỏi ghế. Hắn vội lấy khăn giấy lau mặt, cởi phăng áo khoác, miệng không ngừng ch/ửi bới: "Triệu Văn Uyên! Em bị đi/ên hả!"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Người chồng damdang có lòng tự trọng thấp

Chương 16
Thay chị gái gả cho lão đại giới kinh thành nửa năm, anh ấy vẫn luôn giữ khoảng cách, chưa từng chạm vào tôi. Dần dần, tôi nguội lòng, bắt đầu nghĩ đến chuyện ly hôn. Cho đến một ngày tình cờ, tôi nghe được cuộc nói chuyện của anh và mấy người bạn: "Có người rõ ràng ham muốn mạnh đến phát điên, lại vì sợ dọa vợ mà cố nhịn từng chút một. Là ai thì tôi không nói." "Mấy cô gái ấy mà, dễ bị cám dỗ lắm. Anh còn nhịn nữa, coi chừng chị dâu bị người khác cướp mất, lúc đó khóc cũng vô dụng." Người bị trêu chỉ nhấp một ngụm rượu, giọng nhàn nhạt: "Thứ tôi không thể cho, nếu có người khác cho được, tôi cũng không cản. Tôi chỉ cần cô ấy ‘hoang đủ’ rồi quay về nhà là được." Nghe đến đây, cả đám phá lên cười: "Thôi bày đặt tỏ vẻ rộng lượng, có giỏi thì đừng ngày nào cũng lên tài khoản phụ đăng bài than thở!" Tim tôi khựng lại một nhịp, vội vàng mở tài khoản phụ của Tần Tư Dực. Bài đăng ghim trên đầu hiện ra rõ ràng: [Cuối cùng cũng cưới được người mình thầm yêu, nhưng tôi bị nghiện xiếc, phải làm sao để cho cô ấy trải nghiệm tốt mà không khiến cô ấy sợ.]
400.47 K
9 Nhật Ký Phơi Bày Chương 13
12 Truy Lâu Nhân Chương 37

Mới cập nhật

Xem thêm