Điều tôi hoài niệm

Chương 1

20/12/2025 07:00

Năm Thứ Năm Sau Khi Chia Tay

Tôi dẫn con trai đến đồn cảnh sát giải quyết chuyện đ/á/nh nhau thì gặp bạn gái mới của Lục Hoài Chu mang cơm trưa đến cho anh.

Cô gái trẻ nhăn mặt:

"Mấy bà mẹ bỉm sữa bây giờ ngày càng đi/ên thật."

Chưa kịp tôi lên tiếng, con trai đã ngẩng mặt hỏi:

"Dì nói chuyện khó nghe thế, không có mẹ à?"

Cô ta nghẹn lời:

"Em bé này ăn nói vô giáo dục thế, không có bố à?"

Con tôi gật đầu:

"Đúng ạ, bố cháu ch*t lâu rồi."

Nhưng Lục Hoài Chu lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt giống mình đến lạ, mắt đỏ hoe.

1

Nửa tiếng bị đưa vào đồn, cuộc chiến giữa tôi và mẹ thằng B/éo vẫn chưa hạ nhiệt.

"Trẻ trâu mới lớn đã đẻ con, mặt mày yêu tinh thế kia, biết đâu lại là tiểu tam của lão nào!"

"Cao 1m50 nặng 150 cân, không biết còn tưởng thùng nước thành tinh!"

"Ôi chao miệng thối thế, hóa ra trực tràng thông thẳng lên n/ão, ăn toàn c*t chắc?"

"Con đĩ này, tao x/é mồm mày ra!"

"Vào đây! Xem ai hói trước!"

Tôi túm ch/ặt mái tóc uốn lọn xoăn của bà mẹ b/éo, bà ta gi/ật lia lịa mái tóc nâu sữa tôi mới nhuộm.

Niên Niên cũng đ/è lên ng/ười thằng B/éo tả đò/n hữu đ/á:

"Mẹ tao đ/á/nh mẹ mày, tao đ/á/nh mày, phục không?"

Gia huấn nhà họ An: Bị thương được, đền tiền được, nhưng tuyệt đối không được thua.

Hơn 20 năm qua, bà mẹ này chưa từng nếm mùi thất bại.

Mấy cảnh sát can ngăn đã đổ hết mồ hôi.

Thế nhưng, cuộc hỗn chiến vẫn giằng co.

Cho đến khi, một giọng nói nghiêm nghị vang lên:

"Đến đây rồi còn dám đ/á/nh nhau, muốn ở lại đồn hết đám à!"

Giọng nói ấy quá đỗi quen thuộc, khiến tôi đơ người.

"Đội trưởng Lục ngại quá, hai phụ huynh này từ trường mầm non đ/á/nh nhau ra tận đồn, đúng là chiến lực quá khủng."

Cảnh sát hòa giải cười xã giao,

"Ồ, chị lại mang cơm đến cho đội trưởng à."

Tôi từng tưởng tượng trăm kiểu tái ngộ, duy không nghĩ tới cảnh này.

Lúc này, tóc tai tôi rối bù, mặt mày lem nhem, móng tay đẹp g/ãy hết.

Còn anh, anh khoác bộ cảnh phục chỉnh tề, nghiêm nghị lạnh lùng.

Bên cạnh là người tình mới trẻ trung.

Váy trắng, tóc đen dài, tay xách hộp cơm.

Cô ta nhăn mặt, đầy vẻ kh/inh thường:

"Mấy bà mẹ bỉm sữa bây giờ ngày càng đi/ên thật."

Tôi sững lại, chuẩn bị ch/ửi cả nhà cô ta.

Con trai đã ngước mặt lên trước:

"Dì nói chuyện khó nghe thế, không có mẹ à?"

Cô ta nghẹn lời, mặt đỏ bừng:

"Em bé này ăn nói vô giáo dục thế, không có bố à?"

Niên Niên chớp mắt:

"Đúng ạ, bố cháu ch*t lâu rồi."

Một câu nói ra, cả phòng im phăng phắc.

Mặt cô gái trẻ càng khó coi hơn.

Mẹ thằng B/éo nhanh trí phản ứng:

"Ối giời, hóa ra bố cháu Niên đã mất rồi, tại chị nghe lời đồn nhảm!"

Nói rồi, bà ta vả luôn vào mông con trai,

"Dám chế nhạo Niên Niên nữa, đ/á/nh ch*t cái thằng q/uỷ sứ này!"

Quay sang chỉ thẳng mặt cô gái:

"Còn cô kia, mẹ bỉm sữa thì sao? Cô đẻ bằng đít bố hay chui từ đ/á bưới ra thế?"

Cô gái bị m/ắng đến đỏ mắt.

Hai cảnh sát vội ngăn lại:

"Chị đừng có lăng nhăng, đây là bạn gái đội trưởng đội hình sự chúng tôi đấy."

"Thì sao? Dù là giám đốc công an, cũng phải phục vụ nhân dân chứ!"

Ánh mắt Lục Hoài Chu đậu trên người tôi, lặng im không nói.

Cô gái bẽ mặt đến cực điểm.

Nhét vội hộp cơm vào tay anh:

"Em về trước, anh nhớ ăn cơm."

Mấy cảnh sát vội hòa giải:

"Hiểu lầm giải tỏa là được rồi, các chị đều là mẹ cả, thông cảm cho nhau đi."

Mẹ thằng B/éo cười xòa xin lỗi.

Tôi vuốt ve mái tóc rối bù,

Vội dắt con trai bước ra ngoài.

"An Hạ."

Lục Hoài Chu đột ngột gọi tên, giọng khàn đặc.

Cả phòng đổ dồn ánh nhìn:

"Đội trưởng quen nhau ạ?"

Tôi nhanh miệng đáp trước:

"Cán bộ Lục là bạn học cấp ba của tôi."

"Dĩ nhiên, cán bộ Lục học giỏi, chẳng liên quan gì đến đứa học dốt như tôi."

Tôi dường như vẫn nhớ như in giọng điệu anh ngày ấy:

"Chưa từng thấy đứa con gái nào trơ trẽn như em."

2

Chuyện của tôi và Lục Hoài Chu, bắt đầu từ năm cuối cấp ba.

Mẹ tôi mở phòng đ/á/nh bài ở đầu hẻm, bà đẹp người đẹp nết lại là góa phụ.

Đám đàn bà hàng xóm đều ch/ửi bà là yêu tinh.

Mẹ tôi chống nạnh đứng trước cửa ch/ửi lại, tức quá còn cầm chổi đ/á/nh nhau.

Thừa hưởng gen chiến đấu của mẹ, tôi ch/ửi bới đ/á/nh nhau chưa bao giờ thua.

Năm cuối cấp ba, đùng một cái có đứa xỏ lá.

"Mẹ An Hạ ôm vài thằng đàn ông, khách đến đ/á/nh bài đều là nhân tình của bả."

"Tao có đứa bạn học chung cấp hai với An Hạ, hồi đó nó đã ngủ với mấy thằng đầu gấu ngoài xã hội rồi."

Tôi túm cổ tẩn cho một trận.

Vẫn chưa hả gi/ận.

Có đứa mách:

"Chị Hạ ơi, nghe nói nó thích thằng chuyển trường mới đến, tỏ tình bị từ chối, đang buồn lắm."

Tên chuyển trường là Lục Hoài Chu.

Cao lêu nghêu nhưng ngồi bàn đầu. Học giỏi, ít nói, mặt mày như trai chính phim thanh xuân.

Nghe nướng lắm.

Tôi không tin.

Tan học, mấy đứa đệ tử chặn đường hắn:

"Ê, chị Hạ muốn kết bạn với mày."

Hắn chẳng thèm ngẩng mặt:

"Th/ần ki/nh."

Ch*t ti/ệt

Tốt, đã thành công thu hút sự chú ý của ta.

Đệ tử điều tra về:

"Thằng đó bình thường không ăn cơm trưa, cũng chẳng chơi với ai, chắc nhà nghèo lắm."

Thế là, ngày nào tôi cũng mang cơm trưa đến.

"Bánh tráng trộn cổng nam, ăn nóng đi."

"Bánh ướt nướng này ngon tuyệt"

Lần nào hắn cũng quăng lại câu lạnh tanh:

"Không cần."

Tôi dọa:

"Không ăn thì em thơm ch*t đấy!"

Hắn đỏ từ tai:

"An Hạ, em muốn gì?"

"Tất nhiên là theo đuổi anh rồi."

Tôi cúi sát,

"Mau đồng ý đi, đừng có không biết điều."

Hắn quay mặt:

"Anh không thích em. Đừng mang đồ nữa."

"Thế sao anh cứ lén ăn hết thế?"

Miệng nói không nhưng lần nào cũng ăn sạch sẽ.

Nghèo đến mức cơm cũng không có ăn, còn giả vờ thanh cao làm gì.

"À mà bánh bao chiên chấm tương ớt ngon hơn."

Hắn nghẹn lời.

Tôi đẩy bát bún thừa về phía hắn:

"Còn nửa bát, anh ăn đi."

Hắn nhăn mặt: "Em ăn thừa cho anh?"

"Thì sao? Sau này yêu nhau còn hôn nhau nữa mà,"

Hắn đỏ cả mang tai:

"Chưa từng thấy đứa con gái nào trơ trẽn như em."

"Tại anh ít gặp người thôi."

"Ngon không?"

"Tạm được."

"Ăn xong đi tiểu còn thấy mùi bún đấy."

Hắn: "..."

"Tiền cơm bao nhiêu, anh trả."

"Em không cần tiền, em cần anh."

Tôi nhìn hắn đầy ham muốn,

"Lục Hoài Chu, chiều nay tan học hẹn hò nhé, nắm tay, hôn môi các kiểu."

"Yên tâm, sau này em có miếng ăn, sẽ có bát cho anh rửa."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Người chồng damdang có lòng tự trọng thấp

Chương 16
Thay chị gái gả cho lão đại giới kinh thành nửa năm, anh ấy vẫn luôn giữ khoảng cách, chưa từng chạm vào tôi. Dần dần, tôi nguội lòng, bắt đầu nghĩ đến chuyện ly hôn. Cho đến một ngày tình cờ, tôi nghe được cuộc nói chuyện của anh và mấy người bạn: "Có người rõ ràng ham muốn mạnh đến phát điên, lại vì sợ dọa vợ mà cố nhịn từng chút một. Là ai thì tôi không nói." "Mấy cô gái ấy mà, dễ bị cám dỗ lắm. Anh còn nhịn nữa, coi chừng chị dâu bị người khác cướp mất, lúc đó khóc cũng vô dụng." Người bị trêu chỉ nhấp một ngụm rượu, giọng nhàn nhạt: "Thứ tôi không thể cho, nếu có người khác cho được, tôi cũng không cản. Tôi chỉ cần cô ấy ‘hoang đủ’ rồi quay về nhà là được." Nghe đến đây, cả đám phá lên cười: "Thôi bày đặt tỏ vẻ rộng lượng, có giỏi thì đừng ngày nào cũng lên tài khoản phụ đăng bài than thở!" Tim tôi khựng lại một nhịp, vội vàng mở tài khoản phụ của Tần Tư Dực. Bài đăng ghim trên đầu hiện ra rõ ràng: [Cuối cùng cũng cưới được người mình thầm yêu, nhưng tôi bị nghiện xiếc, phải làm sao để cho cô ấy trải nghiệm tốt mà không khiến cô ấy sợ.]
400.47 K
9 Nhật Ký Phơi Bày Chương 13
12 Truy Lâu Nhân Chương 37

Mới cập nhật

Xem thêm