Tôi gật đầu, nhận biên bản hòa giải rồi ký tên.

Một viên cảnh sát lớn tuổi hơn liếc nhìn cánh tay trái của tôi, hỏi: "Cô còn yêu cầu nào khác không?"

"Bọn họ hiện vẫn đang ở đồn, chúng ta có thể nói chuyện trực tiếp, phê bình giáo dục viết bản cam kết gì đó."

"Cô còn có thể xin trợ giúp pháp lý miễn phí, đến báo án sẽ được tiếp nhận."

Tôi im lặng giây lát, lắc đầu: "Không cần đâu, làm phiền các anh nhiều rồi."

Tôi chắc chắn họ sẽ trả đũa.

Dù là giáo viên chủ nhiệm của con gái, hay mẹ Lư Tư Kỳ, bọn họ nhất định sẽ trả đũa.

Những kẻ như họ đã khắc sâu vào xươ/ng tủy tư tưởng đứng trên đầu thiên hạ.

Làm sao họ có thể chịu đựng được một người góa phụ t/àn t/ật không nơi nương tựa như tôi dám túm tóc đ/á/nh đ/ập họ?

Quy tắc sinh tồn của họ chính là: 'Kẻ dưới ta thì mạnh được yếu thua, kẻ trên ta thì bình đẳng như nhau'.

Họ mặc nhiên xếp tôi vào hạng 'yếu thua', nhưng vẻ mặt không sợ ch*t của tôi lại khiến họ phải dè chừng 'bình đẳng'.

Thật nực cười.

Sau khi cảnh sát rời đi, tôi ngồi một mình trên giường phòng cấp c/ứu, thỉnh thoảng có y tá đến kiểm tra tình trạng của tôi.

Phòng cấp c/ứu hỗn lo/ạn vô cùng.

Giường bên cạnh là tên s/ay rư/ợu được đưa đến sau tôi, cằm bị rá/ch toạc, m/áu chảy ròng ròng.

Không thể tiêm th/uốc tê, hắn bị ba bốn người ghì ch/ặt trên giường, khâu vá trong đ/au đớn.

Tiếng hét thất thanh của hắn x/é toang màng nhĩ tôi.

Trong tấm kính điện thoại vỡ một góc, tôi thấy tin nhắn con gái gửi: [Mẹ ơi, mẹ về chưa?]

[Con thèm bánh trứng trước cổng trường, với cả thịt kho tàu mẹ nấu nữa.]

[Về nhanh đi! Bụng con đói muốn ch*t rồi.]

Con bé gửi kèm biểu tượng chú thỏ gi/ận dữ.

Cái vẻ phúng phính đó đáng yêu y hệt nó.

Tôi lóng ngóng gõ phím trả lời: [Ừ.]

[Mẹ đi m/ua bánh trứng, đi m/ua thịt.]

**11**

Về đến nhà, con gái nhìn chằm chằm vào lớp băng gạc trên đầu tôi, ngơ ngẩn hỏi: "Mẹ đi tìm bọn họ rồi à?"

Tôi không biết trả lời sao, đành lảng sang chuyện khác sau phút im lặng: "Đi rửa tay đi, ăn bánh trứng kẻo ng/uội."

"Mẹ cho thêm ngò rí đó, để lâu mất ngon."

Thịt ba chỉ rửa sạch, để ráo trên thớt rồi c/ắt thành từng miếng vuông cỡ quân bài, xếp ngay ngắn trên đĩa.

Cho vào nồi nước lạnh, thêm gừng và rư/ợu nấu.

Tôi lau tay vào tạp dề, suy nghĩ mãi.

Khi con bé bước vào, tôi hỏi: "Mẹ cho con chuyển trường nhé?"

"Cũng không xa lắm, về trường cấp hai theo hộ khẩu của con ấy."

Trong đầu tính toán chi phí chuyển trường, tiền lo lót nhờ người.

Cùng lắm thì đành liều mặt dày đi nhờ mẹ chồng giúp đỡ.

Dù nhà chồng từ trước đến nay vẫn gh/ét cay gh/ét đắng tôi.

Từ khi chồng tôi mất, họ càng cho rằng tôi hại anh ấy ch*t trẻ vì lao lực.

Những ngày chồng tôi hấp hối, mẹ chồng đã mấy lần cầm d/ao đuổi tôi ra khỏi phòng bệ/nh.

Họ bảo, lẽ ra anh ấy nên lấy người vợ tốt hơn.

Ít nhất không phải là một kẻ thất học, vô văn hóa như tôi, suốt ngày b/án hàng rong đầu đường xó chợ.

Tôi từng rất tự ti.

Nhưng tự ti không phải liều th/uốc giải cho khổ đời.

Tôi vật lộn bò từng bước, không mong vinh hiển áo gấm, chỉ cần sống đủ khiến họ nể mặt.

Nhưng đôi lúc tôi chẳng phải người lý trí.

Chỉ một chút bất công cũng đủ để h/ận th/ù cuốn đi, khiến tôi làm những chuyện m/ù quá/ng.

Tôi muốn đòi lại công bằng cho con gái.

Nhưng suýt nữa quên mất, sau chuyện này, khi quay lại trường, con bé sẽ đối mặt với điều gì.

Là bạn học thầy cô biết nó có người mẹ như thế, lén lút chế giễu?

Hay bọn họ sẽ trút gi/ận lên con tôi gấp bội phần?

Vậy nên chuyển trường là cách tốt nhất tôi nghĩ được lúc này.

Con bé dựa khung cửa bếp, nhai bánh trứng trầm ngâm.

Một lá ngò rí dính nước sốt lủng lẳng trên mép.

Nó dùng tay gạt lá ngò vào miệng, rồi kiên quyết từ chối: "Không."

"Còn một năm nữa là thi chuyển cấp rồi, giờ chuyển trường con sợ không theo kịp, với lại phải làm quen môi trường mới."

Nó càu nhàu: "Con là người hướng nội mà."

Câu này tôi không hiểu lắm.

Thịt trong nồi đã sôi sùng sục, bọt nổi lềnh bềnh.

Con bé cắn thêm miếng bánh, cười toe toét: "Nhưng con biết, có mẹ ở đây, con không sợ gì hết."

Chợt gi/ật mình, tôi bỗng thấy nhẹ lòng.

Hóa ra con gái tôi mạnh mẽ hơn tôi tưởng.

Không phải liều lĩnh vô tri.

Mà là sau bao đêm trăn trở, nó đã quyết tâm đối mặt.

Nó tin tưởng tôi, tôi cũng nên tin tưởng nó.

Sáng hôm sau, mẹ Lư Tư Kỳ chủ động liên lạc.

Người từng mở miệng ra là đòi tiền, giờ nói chuyện với tôi bằng giọng sợ hãi bản năng.

Bà ta nói: "Chuyện hôm đó chúng tôi cũng không tính truy c/ứu nữa."

"Tôi cũng đã nói chuyện với con gái, đúng là có đôi chỗ đối xử không tốt với con cô."

"Tôi cam đoan, sau này sẽ không có chuyện tương tự xảy ra."

"Vậy nên mong cô đừng tiếp tục quấy rối gia đình chúng tôi."

Tôi biết địa chỉ nhà họ, bà ta cũng hiểu nếu không nhượng bộ, tôi sẽ quay lại lần hai.

Lần này chỉ ở cổng trường, lần sau nếu tôi đến tận nhà uống th/uốc trừ sâu hay diễn cảnh t/ự t*, đó mới là á/c mộng thực sự của họ.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Người chồng damdang có lòng tự trọng thấp

Chương 16
Thay chị gái gả cho lão đại giới kinh thành nửa năm, anh ấy vẫn luôn giữ khoảng cách, chưa từng chạm vào tôi. Dần dần, tôi nguội lòng, bắt đầu nghĩ đến chuyện ly hôn. Cho đến một ngày tình cờ, tôi nghe được cuộc nói chuyện của anh và mấy người bạn: "Có người rõ ràng ham muốn mạnh đến phát điên, lại vì sợ dọa vợ mà cố nhịn từng chút một. Là ai thì tôi không nói." "Mấy cô gái ấy mà, dễ bị cám dỗ lắm. Anh còn nhịn nữa, coi chừng chị dâu bị người khác cướp mất, lúc đó khóc cũng vô dụng." Người bị trêu chỉ nhấp một ngụm rượu, giọng nhàn nhạt: "Thứ tôi không thể cho, nếu có người khác cho được, tôi cũng không cản. Tôi chỉ cần cô ấy ‘hoang đủ’ rồi quay về nhà là được." Nghe đến đây, cả đám phá lên cười: "Thôi bày đặt tỏ vẻ rộng lượng, có giỏi thì đừng ngày nào cũng lên tài khoản phụ đăng bài than thở!" Tim tôi khựng lại một nhịp, vội vàng mở tài khoản phụ của Tần Tư Dực. Bài đăng ghim trên đầu hiện ra rõ ràng: [Cuối cùng cũng cưới được người mình thầm yêu, nhưng tôi bị nghiện xiếc, phải làm sao để cho cô ấy trải nghiệm tốt mà không khiến cô ấy sợ.]
400.47 K
9 Nhật Ký Phơi Bày Chương 13
12 Truy Lâu Nhân Chương 37

Mới cập nhật

Xem thêm