Anh ta vẻ mặt bực bội như muốn đ/á/nh thức một khối sắt vô tri, "Lâm Tuế Tuế, em có biết một đứa bé gái tám tuổi, lại thêm tính cách ngây thơ không phòng bị, ra ngoài xã hội chỉ có đường ch*t không?"
Anh dùng ngón tay chọc vào trán tôi.
Hơi đ/au.
"Đơn giản là còn thiếu mấy chữ 'Đến đây b/ắt n/ạt tôi đi' viết ngay trên mặt nữa thôi."
"Em nói em b/án nhà rồi, b/án được bao nhiêu tiền?"
Tôi ngây người đáp: "Một ngàn đồng."
"Hừ."
Anh khịt mũi chế nhạo, "B/án cho ai?"
"Ông trưởng thôn ạ, ông ấy tốt lắm..."
"Tốt? Người tốt gì mà lừa một đứa nhóc không hiểu chuyện như em?"
"Bây giờ là thời đại nào rồi, dù nhà không đáng giá mấy cũng không thể b/án với giá đó."
"Một ngàn đồng của em không chỉ là b/án nhà", anh cười lạnh, "mà còn b/án luôn lương tâm của ông trưởng thôn nhà em!"
Tôi cắn môi im lặng, nhớ lại lúc ông trưởng thôn im lặng hút điếu th/uốc khi biết tôi muốn b/án nhà.
"Tuế Tuế, nhà ở cái xó nghèo khổ này của chúng ta, không đáng giá gì đâu."
"Nhưng ông biết cháu khổ lắm, căn nhà này, ông m/ua vậy."
Thì ra.
Từ đầu tôi đã bị lừa rồi.
Thấy tôi im lặng, giọng Trần Cẩn Tùng dịu xuống, anh dập tắt điếu th/uốc và nói với tôi.
"Cũng đúng lúc, anh đang định vào Nam tìm việc."
"Dắt em theo luôn vậy."
Cũng đêm đó tôi mới biết.
Thì ra, dù tiền của tôi có đủ, tôi cũng không thể m/ua vé được.
Vé trẻ em không cần tới bốn trăm đồng.
Nhưng phải có người lớn đi cùng.
Thì ra cô bé luống cuống ở ga tàu đêm đó, dù có bị lừa tiền hay không, cũng không thể lên được chuyến tàu.
Tôi nhìn Trần Cẩn Tùng đang vừa thu xếp hành lý vừa cáu kỉnh dặn dò tôi sau này đừng cả tin nữa.
Lồng ng/ực tôi nghẹn lại, nhưng dường như đã tìm được điểm tựa.
Bây giờ.
Cuối cùng tôi cũng đợi được tấm vé người lớn đồng hành.
17
Trần Cẩn Tùng gửi Tang Bểu cho bạn anh.
Tiểu gia hỏa vẫn rất kiêu ngạo.
Có lẽ nó cũng nhận ra đây là lúc chia ly, không cọ cọ vào ống quần chúng tôi nũng nịu như những chú mèo bình thường.
Chỉ dùng chân vỗ vỗ tôi.
Sau đó.
Lén tha một con chuột ch*t bỏ vào ba lô tôi.
Như muốn nói: [Người ơi, mèo đã chuẩn bị đồ ăn cho ngươi rồi, trên đường đừng có khóc lóc nữa.]
[Làm mất mặt mèo lắm.]
18
Khi lịch còn 50 ngày.
Tôi cuối cùng cũng bước lên chuyến tàu đi về phương Nam.
Đây là lần đầu tiên tôi đi tàu hỏa.
Chỗ ngồi cạnh cửa sổ là một chị gái trẻ xinh đẹp, thấy tôi mãi nhìn ra ngoài, chị ấy tốt bụng nhường chỗ cho tôi.
Người chị ấy thơm lắm.
Chị còn chủ động trò chuyện với tôi.
Khi chị hỏi về Trần Cẩn Tùng, tôi cười tủm tỉm nói: "Đó là anh trai em!"
Ngón tay Trần Cẩn Tùng đang bóc vỏ cam cho tôi khựng lại.
Nhưng anh không phản bác.
Nhìn cảnh vật liên tục lướt qua ngoài cửa sổ, lòng tôi nghẹn lại, tràn ngập niềm vui và hy vọng.
Chỉ hai ngày nữa thôi, tôi sẽ gặp được mẹ!
Tôi hớn hở nhìn ra ngoài cửa sổ, khi tàu đi vào đường hầm, ngoài cửa sổ tối đen, qua tấm kính phản chiếu, tôi thấy chị gái đang lén nhìn Trần Cẩn Tùng.
Ánh mắt ấy, tôi đã từng thấy trong phim truyền hình.
Dù Trần Cẩn Tùng tính khí hơi x/ấu, nhưng khuôn mặt anh thực sự rất đẹp trai.
Ngay cả trong mắt một đứa trẻ như tôi chưa hiểu rõ thế nào là đẹp x/ấu.
Anh ấy vẫn rất ưa nhìn.
So với bao nhiêu người tôi gặp trên đường, anh vẫn là đẹp nhất.
Vì thế.
Khi chị gái nhân lúc Trần Cẩn Tùng đi vệ sinh, lén hỏi tôi "Anh trai em có bạn gái chưa?"), tôi vội vàng lắc đầu.
"Anh ấy đ/ộc thân!"
Đây là sự thật.
Trần Cẩn Tùng vốn định lên tỉnh tìm bạn gái quen qua mạng.
Tiếc là anh bị lừa.
Đầu dây bên kia là một gã đàn ông hôi hám mặc quần đùi.
Trần Cẩn Tùng tức đến nỗi đ/á/nh cho "bạn gái" một trận, buồn nôn mấy ngày không ăn nổi.
19
Chị gái xinh đẹp chỉ đi cùng chúng tôi vài ga.
Chị xuống tàu ở ga thứ tư.
Trước khi đi, chị ấy đỏ mặt xin Trần Cẩn Tùng số liên lạc.
Nhưng bị từ chối.
Ánh mắt chị gái đầy tiếc nuối, nhưng vẫn gượng vẫy tay chào tạm biệt tôi, khiến tôi sốt ruột liền kéo tay áo Trần Cẩn Tùng.
"Anh không thấy chị ấy..."
"Thấy rồi."
Giọng anh bình thản.
"Cô ấy là sinh viên đại học."
Tôi nhìn anh không hiểu: "Hết rồi?"
"Hết rồi."
Trần Cẩn Tùng nghịch điếu th/uốc chưa châm trong tay, ánh mắt bình lặng: "Anh học hết tiểu học là nghỉ rồi."
"Loại người như anh, đinh ninh là tầng lớp dưới đáy xã hội, chẳng làm nên trò trống gì, sống mờ mịt cả đời."
"Em còn nhỏ, chưa hiểu những chuyện này đâu."
Anh nói: "Cho số, chỉ hại người ta thôi."
Tôi dường như đã hiểu.
Nhưng vẫn cảm thấy buồn: "Nhưng mà, tiếc quá..."
Hai người trông rất xứng đôi mà.
Trần Cẩn Tùng nhét miếng cam đã bóc vỏ vào miệng tôi, dường như ám chỉ điều gì.
"Lâm Tuế Tuế, trên đời này chuyện tiếc nuối nhiều vô kể."
Anh ngập ngừng, hỏi tôi.
"Số điện thoại mẹ em mà chú em đưa, là số không tồn tại phải không?"
"Vâng."
Tôi nói: "Chắc chú ấy nhớ nhầm số rồi."
Trần Cẩn Tùng nhìn tôi như đang nhìn thằng ngốc.
"Chú ấy không nhớ nhầm."
"Vậy sao lại không tồn..."
Bộ n/ão non nớt, chậm chạp của tôi cuối cùng cũng tỉnh ngộ.
Người chú tôi tin tưởng đến thế, dù gọi hàng nghìn lần số không tồn tại vẫn tin rằng chú chỉ nhớ nhầm.
Có lẽ.
Chưa bao giờ định đưa cho tôi số liên lạc của chị gái mình.
Tôi r/un r/ẩy sờ vào mảnh giấy gói th/uốc ghi địa chỉ mẹ.
Thầm mong.
Hy vọng, địa chỉ này là thật.
Ngàn lần, ngàn lần hãy là thật.
Tôi sợ, tôi không còn thời gian để tìm địa chỉ thật nữa.
20
Xuống tàu, đã là hai ngày sau.
Chân đặt xuống đất, tôi vẫn còn cảm giác chóng mặt nhẹ, như người vẫn đang trên con tàu lắc lư.
Gió ấm áp thổi vào mặt.
Thì ra mùa đông phương Nam ấm áp như vậy.
Trần Cẩn Tùng biết tôi sốt ruột, ra khỏi ga liền dắt tôi bắt taxi.
Đọc địa chỉ trên mảnh giấy gói th/uốc.
Ban đầu tôi rất căng thẳng.
Nhưng.
Nhìn đồng hồ tính tiền nhảy liên tục, tôi chỉ còn biết xót ví, sao nó nhảy nhanh thế.
Nhìn con số không ngừng tăng lên, tôi vội hỏi tài xế.
"Chú ơi, đến nơi hết khoảng bao nhiêu tiền ạ?"
Tài xế nói bằng thứ tiếng địa phương.