Sống trăm tuổi

Chương 8

27/12/2025 08:24

「Lâm Tuế Tuế, đã bảo em đừng xem tivi nhiều rồi mà!」

Anh lại quát em.

Giọng nói lại nghẹn ngào.

Anh im lặng một lúc.

Bỗng nhiên thu dọn đồ đạc, cõng em ra khỏi nhà.

「Đi đâu thế?」

Em chẳng còn sức phản kháng, ngoan ngoãn gục đầu lên vai anh.

「Bệ/nh viện.」

Trần Cẩn Tùng cõng em đi xuống cầu thang, 「Em cũng đã gặp mẹ rồi, giờ thì tìm cách chữa bệ/nh đi, biết đâu」, anh ngập ngừng, giọng đầy nghẹn mũi, 「biết đâu lại chữa được?」

「Em không!」

Em bắt đầu giãy giụa, 「Trần Cẩn Tùng, anh thả em xuống!」

「Em không chữa đâu.」

Nhưng sức em sao địch nổi anh.

Dù em có vật lộn thế nào, anh vẫn vững vàng cõng em thẳng đến bệ/nh viện.

Em sốt ruột đến phát khóc.

「Bệ/nh của em cần rất nhiều tiền.」

「Anh còn đồng nào nữa đâu?」

Tiền của Trần Cẩn Tùng đã cạn sạch trong chuyến đi tìm người thân cho em.

Em đã làm phiền anh quá nhiều rồi.

Thế mà dù em khóc lóc, giãy giụa thế nào, anh vẫn không chịu buông em xuống.

Anh nói.

「Lâm Tuế Tuế, em đã gọi anh một tiếng ca, anh đây không thể ngồi yên nhìn em ch*t được.」

「Trên đời này cách giải quyết luôn nhiều hơn khó khăn.」

「Chỉ cần còn sống, ắt sẽ tìm ra lối thoát.」

26

Trần Cẩm Tùng vốn chẳng phải người học cao.

Nhưng anh đã thức trắng đêm viết một bài báo, kể lại câu chuyện của em.

Anh quay nó thành video.

Cố gắng giúp em cầu c/ứu thế giới này.

Tiếc thay.

Chẳng ai đoái hoài.

Video chỉ nhận được mươi lượt thích, vài người quyên góp nhưng tổng cộng chỉ hai ba người, gom lại chưa đầy trăm mấy tệ.

So với số tiền viện phí khổng lồ kia.

Khác nào lấy muối bỏ biển.

Trần Cẩn Tùng lặng lẽ bước ra khỏi phòng.

Giường bệ/nh của em kê sát cửa sổ, em ngồi dậy nhìn thấy anh bước xuống tầng dưới, nắm đ/ấm siết ch/ặt đ/ập mạnh vào thân cây, lặng lẽ trút bỏ nỗi bất mãn và đ/au lòng.

Lòng em chua xót.

Thấy chưa.

Em đã nói rồi mà.

Anh ấy nhìn cứ như người tốt ấy.

27

Mấy ngày nay chẳng thấy bóng dáng Trần Cẩn Tùng đâu.

Anh chạy đi làm thuê khắp nơi.

Chỉ để đóng viện phí cho em.

Em khóc lóc van xin anh đừng quan tâm đến em nữa.

Bỏ cuộc đi, anh trai.

Không đáng đâu.

Chúng ta vốn chỉ là kẻ xa lạ tình cờ gặp gỡ, anh không thể và cũng không nên bị em kéo vào vũng lầy này.

Trần Cẩn Tùng chỉ gằn giọng bảo em im miệng.

Cho đến.

Cái đêm mà dù có cố gắng đến mấy, anh cũng không đủ tiền đóng viện phí.

Trên cuốn lịch.

Ngày được khoanh tròn đỏ chỉ còn cách ba ngày.

Anh ngồi bên giường.

Không nhịn được nữa, đỏ hoe đôi mắt.

Anh nói, 「Thật ra, Lâm Tuế Tuế, anh không chỉ đang c/ứu em, anh cũng đang c/ứu chính mình.」

Đây là lần đầu tiên sau bao ngày quen biết, anh kể cho em nghe quá khứ của mình.

Anh cũng từng có một đứa em gái.

Tên là Nọn Nọn.

Rất đáng yêu, rất quấn anh.

Nếu còn sống, Nọn Nọn sẽ lớn hơn em một tuổi.

Nhưng, vì ham chơi, anh đã lừa đứa em gái mới năm tuổi rằng mình phải ở lại trường học thêm.

Nọn Nọn muốn tìm anh, liền trốn ra ngoài.

Không may gặp t/ai n/ạn xe, không c/ứu được.

Bố mẹ không chịu nổi cú sốc, mẹ anh trong trạng thái tinh thần bất ổn cũng gặp nạn.

Bố anh liên tiếp mất con gái rồi vợ, mấy năm sau vẫn không thèm nói chuyện với anh.

Cho đến ba năm trước.

Bố anh cũng qu/a đ/ời.

Trên đời này chỉ còn lại mỗi mình anh.

Trần Cẩn Tùng nắm ch/ặt tay em nói, 「Ngày ấy anh nhìn Nọn Nọn bị đẩy vào phòng cấp c/ứu, rồi lại thấy nó được phủ khăn trắng đẩy ra.」

「Anh... anh không c/ứu được nó.」

「Nhưng Lâm Tuế Tuế, anh mong có thể c/ứu em.」

「Nhưng vẫn không cách nào.」

Em đ/au lòng an ủi anh.

「Anh đã từng c/ứu em rồi.」

「Không có anh, Tuế Tuế đã ch*t trong mùa đông phương Bắc rồi.」

「Căn bản, căn bản không thể thấy được mùa đông phương Nam, cũng chẳng thể gặp mẹ.」

28

Mẹ em ngày nào cũng đến bệ/nh viện thăm em.

Bà đóng viện phí cho em.

Nhưng chi phí chữa trị quá đắt đỏ, bà cũng không thể xoay xở.

Em chưa từng gặp bà.

Cái ngày nói lời tạm biệt ấy, em đã gạt mẹ ra khỏi danh sách nguyện vọng cuối cùng của mình.

Em nghĩ.

Biết được bà sống tốt, có con gái mới, gia đình mới.

Thế là em yên lòng rồi.

Em vẫn yêu mẹ.

Nhưng em vẫn, không muốn tha thứ cho bà lắm.

Cũng không muốn gặp lại nữa.

Con người đúng là sinh vật phức tạp nhỉ.

29

Ngày được khoanh tròn đỏ trên cuốn lịch vẫn đến như hẹn.

Em và Trần Cẩn Tùng im lặng không nhắc đến nó.

Nhưng anh m/ua cho em một chiếc váy mới rất đẹp.

Đẹp hơn nhiều so với chiếc váy của đứa em gái kia.

Em rất thích.

Em có vô vàn điều muốn nói.

Nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Chúng em nhìn nhau im lặng.

「Anh.」

「Ừm?」

「Nọn Nọn sẽ tha thứ cho anh, bố mẹ anh cũng vậy.」

Lông mày anh khẽ r/un r/ẩy, 「Anh biết rồi.」

「Anh, đẩy em ra ngoài dạo một lát đi.」

「Được.」

Em mặc chiếc váy mới vào.

Ngồi trên xe lăn, được Trần Cẩn Tùng đẩy xuống tầng dưới.

Mùa đông phương Nam, hoa vẫn nở rộ.

Mùa đông nơi này dường như rất dịu dàng.

Trong sân có mấy chú mèo hoang.

Một trong số đó rất giống Sang Biu.

Em chăm chú nhìn nó, rồi bắt gặp ánh mắt mèo.

Nó 「Meo」 một tiếng, rồi ngậm thứ gì đó bước lại gần.

Là nửa cây xúc xích.

Em sửng sốt.

Trần Cẩn Tùng cũng không tin nổi, 「Sang Biu?」

「Meo.」

Nó đáp lại bằng một tiếng kêu đầy kh/inh khỉnh.

Như đang hỏi chúng tôi.

[Loài người, hồi mèo vắng nhà, các người lại tự biến thành cái dạng q/uỷ quái này sao?]

Nhưng.

Nơi này cách tỉnh thành xa như vậy, Sang Biu làm sao tới được?

Em chợt nhớ đến một tin tức hôm qua.

Ở một thành phố phương Bắc, có anh chàng tốt bụng nhặt được một chú mèo hoang, không thể nuôi nên sợ nó tiếp tục lang thang rồi ch*t cóng.

Thế là bỏ ra một khoản tiền lớn vận chuyển nó vào phương Nam, để nó đi lang thang ở nơi ấm áp hơn.

Em vui mừng ôm chầm Sang Biu.

Vậy ra, Sang Biu chính là chú mèo đó sao?

Trần Cẩn Tùng không tin nổi, lấy điện thoại tra tin tức, rồi đột nhiên đờ người.

「Tuế Tuế.」

「Ừm?」

Trần Cẩn Tùng cứng đờ đưa điện thoại, giọng khàn đặc, 「Hình như, em không cần phải ch*t nữa rồi.」

Em ngơ ngác nhìn theo.

Rồi phát hiện.

Video kia đã bùng n/ổ.

Hình như có một ca sĩ mới nổi gần đây trong chương trình tuyển chọn đã chia sẻ lại video đó.

Em mơ hồ đoán được điều gì.

Mở ra.

ID người dùng của ca sĩ đó là —

Chu Ký Bạch.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thiếu gia giả thức tỉnh rồi

Chương 47
Kiếp trước, tôi vô tình biết được mình chỉ là thiếu gia giả bị ôm nhầm, còn thiếu gia thật sự là Lục Thanh - bạn cùng bàn từng bị tôi bắt nạt suốt bao năm. Tôi nhìn thấy cậu ta chẳng cần tốn chút sức lực nào cũng có thể giành được sự chú ý của người mà tôi hằng ngưỡng mộ. Tôi cũng nhìn thấy cậu ta bị tôi đá ngã, chỉ có thể liếm giày tôi, hèn mọn như một con chó. Thế nhưng khi thân phận đảo ngược, tôi lại trở thành kẻ thua cuộc thảm hại, nằm co quắp trên giường bệnh lạnh lẽo. Số tiền trên người chỉ đủ chi trả cho đêm cuối cùng. Nhận được tin Lục Thanh đính hôn với người mà tôi sùng bái nhất, ngay khoảnh khắc trút hơi thở cuối cùng…. Tôi đã thề. Nếu còn có cơ hội làm lại, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ dây dưa với cặp đôi khốn kiếp đó nữa.
614
3 Miên Miên Chương 12
4 Không chỉ là anh Chương 17
8 Cấm Kỵ Dân Gian Chương 12

Mới cập nhật

Xem thêm