Chương 9
Bề ngoài vẫn giữ vẻ hòa hợp.
Cho đến khi đơn m/ua hàng khẩn cấp tôi nộp bị kẹt ở khâu kiểm duyệt tài chính.
Hai ngày rồi, chẳng động tĩnh gì.
Bình thường hai ngày đã nhận được hàng rồi.
Chương 10
Cuối cùng cũng tới!
Hỏi ra thì đơn nằm trên bàn Tôn Diểu.
Cô ta đang nhấm nháp cà phê, mắt dán vào màn hình máy tính.
Thấy tôi đến, nụ cười nở rộng trên mặt:
- Linh Linh! Ái chà, lâu lắm không thấy em qua, chị nhớ em lắm!
Tôi cũng cười đáp:
- Đơn m/ua hàng sao thế này? Bên lab đang cần gấp.
- À, cái đó à. - Cô ta đặt ly xuống, thong thả rút đơn đăng ký của tôi từ tập hồ sơ - Xin lỗi em nhé Linh Linh, vì thiếu tài liệu chứng nhận và sai mục ngân sách nên đơn không được duyệt. May mà em tới, mang về bổ sung nhé, vất vả rồi.
Tôi giải thích:
- Nguyên liệu mới có vài loại không có tư liệu, chỉ có thể điền tạm vậy.
Nhìn vào đôi mắt đang cười của cô ta, tôi bổ sung thêm:
- Anh Trương đang cần gấp.
Tôn Diểu trợn mắt:
- Linh Linh, em gi/ận chị cũng vô ích thôi, đây đều là quy trình công ty. Mọi người đều là bạn bè, em đừng làm khó chị chứ!
Tôi nghiêm mặt, giọng bình thản:
- Giải thích hợp lý mà chị cũng quy chụp là gi/ận dỗi. Kế toán Tôn, chị cứ coi em là đồng nghiệp cho xong.
- Kế toán Tôn, x/á/c nhận là có hai vấn đề: thiếu tài liệu đính kèm và sai mục ngân sách, khiến quy trình không thể tiếp tục, đúng không?
Tôn Diểu cũng lạnh giọng:
- Đúng. Tôi làm việc đúng quy trình công ty.
Chị Lý được gọi tới hòa giải:
- Linh Linh à, đơn này không đúng quy định thật, nhưng anh Trương đã ký rồi, bọn chị cho qua. Chị Lý ký cho em.
Tôn Diểu lẩm bẩm:
- Chị Lý, thế không đúng quy định.
Chị Lý vẫy tay ra hiệu liên tục.
Tôi thuận tay bỏ đơn vào túi:
- Cảm ơn chị Lý đã linh động, nhưng như thế em càng không thể để chị gánh trách nhiệm được.
- Em về bổ sung tài liệu ngay theo quy chuẩn và nộp lại. Nhưng đây là nguyên liệu khẩn cấp anh Trương đặc biệt phê duyệt, nếu trễ tiến độ ảnh hưởng tới dự án thì em không đảm đương nổi. Em sẽ báo cáo lý do trễ hạn và thời gian dự kiến giải quyết với anh Trương và nhóm dự án.
Tôn Diểu sững sờ, cố tỏ ra bình tĩnh:
- Chị đã nói rồi, chị làm việc theo quy trình công ty, ai đến cũng thế!
Tôi bỏ qua cô ta, tươi cười chào chị Lý rồi rời đi.
Vừa ra khỏi phòng tài chính đã nghe văng vẳng tiếng chị Lý phàn nàn:
- Anh Trương đã ký rồi, cô còn vin vào quy trình làm gì?
- Cô hiểu hơn cả ảnh sao?...
Tôi bổ sung tất cả tài liệu hỗ trợ có thể nghĩ tới, xin quản lý bảng báo giá đồng nghiệp để tham khảo.
Nộp lại tài liệu giấy cho nhân viên hành chính, gửi đơn OA lần nữa.
Riêng báo cáo với anh Trương về vấn đề kiểm duyệt thông thường trong quy trình m/ua nguyên liệu mới, đã bổ sung tài liệu theo yêu cầu tài chính và nộp lại, có thể trễ 2-3 ngày so với kế hoạch.
Và hứa sẽ theo sát, cố gắng đuổi kịp tiến độ.
Anh Trương hiểu ý, cười khẽ:
- Tài chính gây khó dễ à?
Tôi cười không đáp.
- Thật đấy, người quản tiền tưởng tiền của mình à!
Tôi càng không dám lên tiếng.
Chưa tan làm, quy trình đã chạy sau hai ngày tắc nghẽn!
Trưa thứ Sáu, nguyên liệu mới nhập kho, tôi lập tức đến lấy.
Chụp ảnh, đăng lên nhóm làm việc chung với phòng tài chính, tag Tôn Diểu:
[Cảm ơn đồng nghiệp Tôn Diểu thuộc phòng Tài chính đã kiểm duyệt nghiêm ngặt và hướng dẫn chuyên nghiệp cho đơn m/ua hàng dự án tối ưu hóa th/uốc thử, giúp chúng tôi chuẩn hóa quy trình. Nguyên liệu đã về, thí nghiệm có thể tiếp tục. Xin cảm ơn!]
Không ai hòa giải, chỉ một tin nhắn đơn đ/ộc.
Bên phòng R&D đoàn kết đối ngoại, phòng Tài chính vốn khéo léo cũng không ai lên tiếng.
Nhân duyên tốt của Tôn Diểu trước mặt lợi ích cũng chỉ đến thế.
Tôn Diểu vốn hay hoạt ngôn, nửa tiếng sau mới hồi đáp:
[Đều làm theo quy trình công ty, cảm ơn sự thông cảm và ủng hộ của mọi người!]
Tôi không quan tâm cô ta nữa, tập trung phân tích nguyên liệu.
Chỉ là đồng nghiệp không quan trọng thôi.
Sau lần này, cô ta không dám tùy tiện trêu chọc tôi nữa.
Mới vào công ty, tôi từng ngây thô và cô đ/ộc, Tôn Diểu tỏ ra thân thiện, tôi lập tức coi chị như bạn.
Còn cảm ơn chị đã dẫn tôi giao lưu.
Giờ nghĩ lại, tôi làm R&D kỹ thuật, giao thiệp nên tinh không nên rộng.
Người làm R&D mà giao tiếp rộng, nghe đã không chuyên nghiệp, bất lợi cho thăng tiến.
May thay, giờ điều chỉnh vẫn chưa muộn.
Dự án tối ưu hóa th/uốc thử lâu không động tĩnh cuối cùng cũng có tiến triển, tan làm rồi tôi vẫn còn luyến tiếc.
Vừa trò chuyện với chị học về chuyện gần đây, tôi vừa huýt sáo vừa bước ra khỏi thang máy.
Ánh mắt chạm phải bóng đen đang ngồi xổm trước cửa.
Giọng nói quen thuộc vang lên:
- Bảo bảo, em thật không thèm quan tâm anh mấy ngày liền, mật khẩu cũng đổi. Em không có người khác rồi chứ?
Là bạn trai Tạ Xuyên.
Anh ta vẻ mặt uất ức nhưng vẫn cười giơ chiếc bánh được đóng gói đẹp đẽ:
- Em đối xử tệ với anh thế mà anh vẫn m/ua bánh em thích đến thăm em đấy.
- Anh hiểu em áp lực công việc, chúng mình nói chuyện tử tế, được không?
Không nghe cảm xúc, trước tiên xem mỗi câu nhấn mạnh điều gì?
Ghi lại phản ứng và cảm nhận đầu tiên khi nghe là gì?
Từ đó suy ngược mục đích câu nói này là gì?
Nhấn mạnh sự hy sinh của bản thân, trói buộc đạo đức và tình cảm.
Vừa nũng nịu vừa đổ lỗi cho tôi, né tránh vấn đề.
Định nghĩa sự phản kháng của tôi là vấn đề cảm xúc, còn chỉ trích tôi áp lực công việc, đối xử không tốt với anh ta!
Tôi cúi mắt:
- Giữa tuần xong việc mới tới tìm em nhỉ? Nói khổ thế, chiều thứ Ba, thứ Năm đi chơi vui lắm mà!
Nét mặt uất ức của Tạ Xuyên đóng băng:
- Linh Linh, đó là...
- Thôi đi~ - Tôi kéo dài giọng, mở cửa - Vào đi, mau c/ắt bánh đi, em đói rồi.
- Ừ, không nói nữa, không nói nữa, bảo bảo của anh tốt nhất. - Tạ Xuyên cười tươi, ngoài vui mừng còn lộ chút đắc ý và "biết ngay mà".
Chúng tôi cùng ăn bánh, tôi hiền thục mang ra nước có gas thả viên sủi để giải ngán.
Lại cùng xem phim, chưa được bao lâu, tay Tạ Xuyên đã luồn qua chăn sờ soạng người tôi.
Tôi bật tay anh ta ra:
- Em bận cả tuần rồi, không có hứng!
Tạ Xuyên hất mạnh chăn ra, hơi thở đột nhiên trở nên gấp gáp.
Anh ta đang thể hiện sự không vui.
Muốn tôi dỗ dành, muốn tôi hứa hẹn lần sau sẽ thế nào.