5
Thấy tôi mặt mày ảm đạm không nói gì, Trần Minh Viễn bước tới ôm vai tôi:
"Mẹ cậu rộng lượng lắm, yêu cầu nhỏ thế này chắc chắn sẽ đồng ý thôi."
"Chiếc Mercedes đó đừng m/ua mới làm gì."
"Tháng trước mẹ cậu vừa chi 600 triệu m/ua một chiếc, bảo để làm của hồi môn cho bản thân."
"Chiếc xe đó, cứ đưa cho con bé dùng đi."
Tốt thôi, hóa ra từ lâu đã để mắt tới xe của tôi!!!
Tôi nói lúc chọn xe, Trần Minh Viễn hết lòng khích lệ tôi m/ua chiếc đắt tiền.
Còn bảo của hồi môn chính là thể diện của phụ nữ, xe càng đắt thì họ hàng nhà anh mới coi trọng tôi.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi tự mở công ty thương mại điện tử xuyên quốc gia.
Những năm nay tuy ki/ếm không ít tiền, nhưng tôi không phải người hoang phí.
Ban đầu, tôi định m/ua chiếc xe điện tầm 200 triệu để đi lại.
Dưới sự thuyết phục của Trần Minh Viễn, mới đổi sang Mercedes.
Nghĩ rằng dù sao cũng là mình dùng, m/ua chiếc tốt cũng được.
"Lo/ạn cả lên, bố mày còn trẻ, vẫn có thể sinh thêm con trai nữa."
Bố Trần nhíu mày, quắc mắt cảnh cáo Trần Kiều Kiều.
Mẹ Trần cũng bĩu môi:
"Kiều Kiều, con không được nói bừa."
"Bố con không có con trai thì sao được? Ai nuôi ông ấy lúc già?"
Trần Kiều Kiều bĩu môi, mặt mũi bất mãn:
"Con biết ngay mà, bố mẹ trọng nam kh/inh nữ!"
"Không có con trai, con sẽ nuôi bố!"
"Con không quan tâm, con không cho bố đẻ em bé! Có con thứ hai là bố không yêu con nữa, không còn là bố của riêng con nữa rồi!"
"Vả lại, sao bố mẹ biết dì Giang đẻ được con trai? Nhỡ đâu bả ấy toàn đẻ con gái thì sao!"
6
Trần Minh Viễn vừa buồn cười vừa bực:
"Bố mẹ nói gì thế?"
"Cả đời này, có mỗi Kiều Kiều là đủ rồi, cần gì con trai."
Bố Giang định nói thêm nhưng bị mẹ Giang ngăn bằng ánh mắt.
Bà ấy cưng chiều con trai nhất, không muốn làm mất mặt anh ta trước đám đông.
Tôi quay đầu, liếc Trần Minh Viễn một cái đầy ẩn ý.
Bố mẹ họ Trần không biết, Trần Minh Viễn đã mắc chứng t*** t**** yếu, hoàn toàn mất khả năng sinh sản.
Còn tôi là người theo chủ nghĩa DINK, chính vì biết anh ta không ép mình sinh con nên mới đồng ý kết hôn.
Trần Kiều Kiều lúc này mới hài lòng, nhoẻn miệng cười ngọt ngào với Trần Minh Viễn:
"Con biết ngay là bố tốt nhất!"
Nói xong, cô bé vẫy tờ giấy trong tay xào xạc:
"Dì Giang, ký đi!"
"Ký xong, con sẽ dâng trà đổi cách xưng hô gọi dì bằng mẹ."
Tôi cầm tờ giấy đỏ xem kỹ một lúc.
Rồi dưới ánh mắt không tin nổi của Trần Kiều Kiều, x/é nát thành từng mảnh.
"Ký cái đầu bố mày!"
"Mày tưởng tao là đèn thần Aladdin hả, đến đây mà ước ao!"
Trần Kiều Kiều sững sờ, sau khi định thần liền nổi gi/ận đùng đùng:
"Giang Mạn, cô có tin không, tôi sẽ bảo ba ly hôn với cô!"
"Cô đã là đồ hai đời chồng rồi, bị ba tôi đ/á nữa là ba đời, cả đời không lấy được chồng!"
"Đồ hai đời như cô lấy ba tôi - người mới cưới lần đầu - vốn đã là leo cao."
"Kẻ leo cao đương nhiên phải trả giá, bằng không sao tôi cho cô bước vào cửa nhà tôi?"
Càng nói càng gi/ận, ngón tay cô bé suýt chọc vào mặt tôi:
"Giang Mạn, đừng có được voi đòi tiên!"
7
Năm tôi 27 tuổi, từng có một cuộc hôn nhân ngắn ngủi.
Vừa cưới được nửa tháng, bạn gái cũ của chồng đã khóc lóc tới nhà năn nỉ tôi nhường anh ta cho cô ấy.
Bảo nếu không được ở bên người đàn ông mình yêu, sẽ c/ắt tay t/ự v*n.
Chồng cũ vừa kinh ngạc vừa cảm động.
Chỉ do dự ba giây, đã quỳ xuống xin tôi thành toàn cho anh ta và người yêu cũ.
Còn nói lấy tôi chỉ vì bố mẹ thích tôi.
Trong lòng anh ta, thực ra chưa từng quên được bạn gái cũ.
Thế là, chỉ nửa tháng ngắn ngủi, thân phận tôi từ đ/ộc thân thành có gia đình, rồi lại thành ly hôn.
Bố chồng cũ là bạn thân nhiều năm của bố tôi.
Ông vừa x/ấu hổ vừa áy náy, sau khi ly hôn không những không nhận lại sính lễ tôi trả, còn m/ua tặng tôi cả bộ trang sức vàng để tạ lỗi.
Với tôi, chuyện này chỉ là đoạn nhạc dạo trong cuộc đời.
Tôi không cảm thấy ly hôn là thấp kém hơn người khác, cũng chẳng thấy chưa từng kết hôn có gì gh/ê g/ớm.
Nên lúc đầu biết Trần Minh Viễn có con gái, tôi chẳng hề bận tâm.
Người sống cùng tôi là Trần Minh Viễn.
Con gái anh ta sau này cũng sẽ có gia đình riêng, thêm người thân cũng chẳng sao.
Giờ nhìn lại suy nghĩ ngày trước của mình, thật non nớt và đáng cười.
Trên đời này, không phải ai cũng là người bình thường.
"Kiều Kiều, không được nói bậy!"
Trần Minh Viễn quát con gái, quay sang tôi cười xin lỗi.
"Giang Mạn, con bé này bị tôi chiều hư rồi."
"Nó còn là trẻ con, cậu đừng chấp nhất làm gì."
Cả nhà họ Trần đông nghịt nín thở, không dám thở mạnh.
Từng đôi mắt đảo qua lại giữa tôi và Trần Minh Viễn, bầu không khí chìm vào sự im lặng kỳ quái.
8
Trần Kiều Kiều không chịu buông tha:
"Ba, con đâu có nói sai! Ba nhìn trúng cô ấy là cô ta phải mừng thầm rồi!"
"Ba làm việc nhà nước, lại là trưởng phòng, còn cô ta chỉ là tiểu chủ doanh nghiệp tư, lấy gì so với ba?"
Cái "tiểu chủ doanh nghiệp tư" như tôi, thu nhập một tháng gấp mười lần Trần Minh Viễn.
Tôi lạnh lùng nhìn Trần Minh Viễn:
"Anh cũng nghĩ vậy sao? Tôi leo cao nên phải bù đắp cho nhà anh?"
Trần Minh Viễn tức gi/ận, không vui liếc tôi:
"Em tính toán với một đứa trẻ làm gì!"
"Chúng ta ki/ếm tiền, chẳng phải đều vì con cái sao?"
"Sau này em đâu định sinh thêm, chúng ta chỉ có mỗi Kiều Kiều."
"Tiền không cho nó, lẽ nào mang theo xuống qu/an t/ài?"
"Vả lại, Kiều Kiều có chí tiến thủ muốn đi du học là chuyện tốt."
"Sau này nó có thành công, em sợ gì nó không hiếu thuận?"
Hắn lảm nhảm cả tràng, nói đến sùi cả bọt mép.
Tôi càng nghe càng lạnh lòng, dần dần cũng tỉnh ngộ.
Trần Minh Viễn biết tôi là con một, theo chủ nghĩa DINK, đây là muốn dắt con gái đến chiếm đoạt tài sản!
Những cử chỉ ân cần dịu dàng trước kia đều là diễn xuất, mục đích chỉ để lừa tôi vào tròng.
Giờ hắn tưởng đã đóng đinh sự việc, mới dám lộ nguyên hình.
Đúng là thâm hiểm khôn lường, đồ ti tiện đáng gh/ê t/ởm.
Trần Kiều Kiều khoái chí chống nạnh:
"Đúng rồi! Sau này hai người phải nhờ tôi nuôi nữa, đầu tư cho tôi đi du học là có giá trị lắm, hiểu không!"