Vừa rồi là ai đưa anh ấy về nhà vậy? Không thể là Lâm Tinh Liệt, trong cuộc điện thoại hôm đó, Nam Xí có thể cảm nhận được sự gh/ét bỏ dành cho Lâm Tinh Vụ qua từng lời nói của hắn.

Là một người đàn ông khác - ví dụ như tên Mục Đình kia?

Nam Xí không cố ý điều tra, chỉ là trước đây có tin đồn ầm ĩ, rằng tiểu thiếu gia nhà họ Lâm - vị hôn phu của anh - ngày ngày bám đuôi Mục Định nịnh nọt.

Nếu là trước kia, những thông tin nhàm chán như vậy, anh hoàn toàn không để tâm, cũng chẳng thèm bận tâm.

Chỉ là bây giờ nghĩ tới khả năng này, trong lòng lại thấy bực bội khó tả.

Suy nghĩ hơi nhiều rồi.

Nam Xí bóp nhẹ thái dương, ép bản thân gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, quay người bước vào phòng ngủ.

Nhưng tâm trí vẫn không cách nào lắng xuống.

18

Thời tiết gần đây không mấy tốt đẹp, phần lớn là những ngày mưa.

Mỗi sáng thức dậy, hễ nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, Lâm Tinh Vụ đều nhận được tin nhắn từ Nam Xí.

Nói là sẽ đưa anh cùng đến chỗ làm.

Qua lại dần dần, hai người trở nên thân thiết hơn, không hiểu sao trong lòng Lâm Tinh Vụ đã xếp Nam Xí từ vị trí "đại lão gia không thể trêu chọc" sang hạng mục "bạn bè".

Anh không biết Nam Xí có xem mình là bạn hay không, nhưng nhìn từ thái độ của đối phương, Lâm Tinh Vụ cảm thấy có lẽ là như vậy.

Xét cho cùng, anh ấy còn mời mình đến nhà vuốt ve Nam Tiểu Hoa cơ mà, thỉnh thoảng họ còn cùng nhau ăn tối.

Như hôm nay chẳng hạn, Lâm Tinh Vụ đột nhiên nghĩ ra ý định ăn lẩu, hai ngày trước anh vừa m/ua rất nhiều nguyên liệu và cả nước lẩu về nhà.

Nhớ lại mấy hôm trước Nam Xí đãi mình ăn đồ Nhật, Lâm Tinh Vụ liền nhắn tin mời:

【Nam Xí, cậu ăn cơm chưa?

【Đến nhà tớ ăn lẩu cùng nhé~

【Mang cả Tiểu Hoa theo nha!】

Nhận được tin nhắn, khóe miệng Nam Xí vô thức nhếch lên.

Định trả lời đồng ý ngay, nhưng lại nghĩ không biết có làm phiền đối phương quá không.

Nam Tiểu Hoa nhảy lên ghế sofa, dài giọng "meo" một tiếng.

Nam Xí ngẩng mắt nhìn nó.

Hai giây sau——

"Muốn ăn thanh mèo nhà anh ấy à?

"Thôi được, chỉ lần này thôi nhé."

Đành chịu thôi, con mèo tham ăn nhà anh, chỉ cần nhìn ánh mắt là biết nó đang nghĩ gì.

Thế là Nam Xí không chút ngại ngần nhắn lại cho Lâm Tinh Vụ:【Được.】

Lâm Tinh Vụ vui vẻ giục:【Vâng vâng, cậu mau đến đây.】

Khi Nam Xí đến nơi, Lâm Tinh Vụ đã chuẩn bị xong tất cả nguyên liệu, bàn ăn chất đầy rau củ và viên thịt, nồi lẩu đôi bốc khói nghi ngút.

Đến môi trường mới, Nam Tiểu Hoa chẳng tỏ ra lạ lẫm chút nào, bị Lâm Tinh Vụ "bắt giữ" hồi lâu, ăn xong một thanh mèo liền nghênh ngang "tuần tra" khắp nơi. Nước lẩu sôi lên, hai người cùng nhau thả nguyên liệu vào nồi.

Lâu lắm rồi mới được ăn lẩu nóng hổi, Lâm Tinh Vụ ăn ngon lành, không ngừng đ/á/nh chén.

Tất nhiên, anh không quên hỏi Nam Xí: "Ngon không Nam Xí?"

So với Lâm Tinh Vụ, cách ăn của người đàn ông này lịch sự hơn nhiều, anh từ tốn nuốt xong miếng thịt, đối diện ánh mắt long lanh hướng về phía mình của chàng thiếu niên: "Rất ngon."

Lâm Tinh Vụ hài lòng cười tít mắt.

Thực ra Lâm Tinh Vụ không ăn được cay, nhưng nước lẩu này quá thơm, anh không nhịn được mà ăn nhiều hơn.

Kết quả là——

Vị cay lan tỏa trong khoang miệng, sau đó biến thành màu đỏ phơn phớt trên gò má, đầu mũi cũng lấm tấm mồ hôi nóng.

"Cay quá cay quá."

Lâm Tinh Vụ chậm hiểu bị vị cay xộc tấn công, hoảng hốt tìm cốc nước.

Nam Xí rót đầy nước đưa cho anh: "Ăn từ từ thôi."

Lâm Tinh Vụ đỡ lấy uống ừng ực mấy ngụm lớn, một lúc lâu sau mới đỡ hơn.

Anh nhăn mũi, đầu lưỡi hồng hào liếm nhẹ đôi môi ẩm ướt, nói với Nam Xí: "Cảm ơn nha."

Hơi nước bốc lên mờ ảo làm nhòe đi khuôn mặt Lâm Tinh Vụ.

Nam Xí chỉ kịp thấy thoáng màu hồng phớt ấy, trong mắt lóe lên tia sáng khó hiểu.

"Không có gì."

Lục Lục tấm tắc:【Không ngờ đó chủ nhân, cậu cũng có vài phần bản lĩnh đấy, giờ đã cùng đại lão ăn lẩu chung rồi.】

Lâm Tinh Vụ:【Sao, cậu cũng muốn ăn à?】

【... Không có!】

Ăn xong lẩu, dọn dẹp xong bát đũa, Nam Xí không ở lại lâu, dẫn Nam Tiểu Hoa về nhà.

Người đầy mùi lẩu, Lâm Tinh Vụ vào phòng tắm tắm nhanh rồi giặt sạch bộ quần áo đang mặc.

Ra ban công phơi đồ, ánh mắt liếc thấy bóng người ở tầng cao tương đương không xa.

Quay đầu lại, thấy Nam Xí mặc áo choàng tắm, dáng vẻ lười biếng mà quý phái, cũng đang đứng trên ban công tầng hai.

Đối phương nhìn thấy anh, hai người đối mặt, Lâm Tinh Vụ vẫy tay chào.

Nam Xí hơi nghiêng người hướng về phía Lâm Tinh Vụ.

Anh thấy chàng thiếu niên lúc này chỉ mặc chiếc quần đùi ngang gối, áo ba lỗ trắng lỏng lẻo trên người, để lộ làn da trắng như tuyết. Có vẻ như anh vừa tắm xong, tóc còn ướt nhẹp.

Thời tiết gần đây chuyển lạnh, ban đêm còn có gió lạnh thổi qua.

Nam Xí không hài lòng nhíu mày.

Hai người cách một khoảng, nói chuyện khó mà nghe rõ.

Nam Xí cầm điện thoại lên chỉ chỉ, ra hiệu cho chàng thiếu niên xem tin nhắn.

Sau đó nhắn cho anh:【Sấy tóc khô đi, mặc thêm áo vào, không thì cảm đấy.】

Lâm Tinh Vụ phơi xong quần áo, lấy điện thoại ra xem.

Thấy lời quan tâm của Nam Xí, anh không tự giác mỉm cười, trả lời:【Vâng, em chỉ ra phơi đồ thôi, giờ vào sấy tóc đây.】

Gửi xong, anh ngẩng đầu ra hiệu với Nam Xí rồi vào nhà.

19

Trước đó một blogger review quán ăn đăng video cửa hàng bánh ngọt của họ lên ứng dụng video ngắn để quảng cáo, lượt xem tăng vùn vụt.

Tiệm bánh cũng trở nên nổi tiếng, mấy ngày gần đây lượng khách đến thưởng thức và check-in tăng rõ rệt, nhân viên bận rộn hẳn lên.

Lâm Tinh Vụ với ngoại hình nổi bật nhanh chóng thu hút sự chú ý, gần như nửa thành Bắc Kinh đều biết trong tiệm có nhân viên rất đẹp trai, lại ngoan ngoãn đáng yêu.

Lượng khách đến càng đông hơn.

Không thể đối phó nổi, chủ tiệm đành bố trí Lâm Tinh Vụ vào xưởng làm bánh phụ giúp thợ nướng.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

GƯƠNG BÓI

Chương 25
Phu quân đi buôn ba năm không về, mọi người đều bảo hắn đã thay lòng đổi dạ, lập gia nơi đất khách. Thê tử hắn không tin, đêm Giao thừa ôm gương đồng đứng bên đường, lén nghe hồn ma nói chuyện. Khi biết được tung tích phu quân, nàng một mình lên đường tìm kiếm. Một năm sau, người con gái - Nhất Hà nhận được thư từ mẫu thân. Thư toàn kể chuyện tốt. Nhưng Nhất Hà hiểu rõ, mẫu thân nàng thực chất đang gặp nguy nan. Để làm rõ sự thật, nàng học theo mẫu thân, ôm gương bói toán. Lát sau, khuôn mặt hồn ma hiện trong gương, từ từ mở miệng: "Thiên tử đang đốt ngọn đèn không bao giờ tắt." "Dùng xương người làm tim đèn, thịt người làm dầu đèn." "Đèn còn không tắt, người mãi không chết." "Như vậy, Thiên tử có thể đạt được trường sinh." "Phụ thân ngươi đã bị luyện thành dầu đèn, còn mẫu thân ngươi..." "Mẫu thân ngươi sắp trở thành Hoàng hậu mới của Thiên tử."
4.7 K
7 Bái Thủy Thần Chương 21
8 Xương Cứng Chương 19
10 Hai Kiếp Bể Dâu Chương 9
11 Thế Hôn Chương 15
12 Thù Tỷ Muội Trả Chương 20

Mới cập nhật

Xem thêm