Chúng ta đã bên nhau năm năm, trong lòng anh, người vợ tương lai của anh chỉ có thể là em, không còn ai khác.
- Em đồng ý lấy anh nhé?
Những người xung quanh vừa reo hò vừa khuyên giải.
- Ôi, hai người yêu nhau khó tránh khỏi mâu thuẫn, nói rõ là ổn thôi, bọn tôi còn đợi uống rư/ợu mừng nữa đây.
Tôi nhìn chiếc nhẫn kim cương trong tay Bùi Duật Niên, trong lòng không chút xao động.
- Xin lỗi, chúng ta đã chia tay rồi, anh làm thế này chỉ khiến tôi thấy phát ngán.
Cả không gian chìm vào im lặng, tiếng nhạc du dương cũng đột ngột dừng lại.
Bùi Duật Niên có lẽ không ngờ tôi sẽ cự tuyệt anh trước mặt mọi người, đứng đờ ra như tượng.
Cánh cửa phòng VIP bất ngờ bị đẩy mở, bầu không khí ngột ngạt tan biến.
Khương Liễu loạng choạng chạy vào, mặt đỏ bừng.
Cô ta đưa mắt nhìn thẳng Bùi Duật Niên, giọng nói ngọt nhớt:
- Duật Niên ca, em uống phải đồ uống không sạch sẽ, giờ khó chịu lắm...
Bùi Duật Niên vội đứng dậy đỡ lấy cô ta, Khương Liễu mất kiểm soát cọ cọ vào ng/ực anh.
Anh do dự vài giây, rồi bế ngang Khương Liễu lên.
- Lạc Sương, anh đưa cô ấy đến bệ/nh viện trước, em đợi anh nhé.
Lời vừa dứt, Khương Liễu nức nở c/ầu x/in:
- Em không thể đến bệ/nh viện, nếu người khác nhìn thấy, sau này em còn mặt mũi nào gặp ai nữa!
- Em biết Lạc Sương tỷ không thích em, cũng không muốn hai người vì em mà cãi nhau nữa, anh giúp em liên lạc với học trưởng của em được không? Anh ấy sẽ giúp em...
Sắc mặt Bùi Duật Niên đột nhiên tối sầm, giọng đầy tức gi/ận:
- Khương Liễu, sao em có thể tùy tiện tìm đàn ông giúp? Coi anh là đồ bỏ sao?
5.
Cảnh tượng trước mắt khiến khung cảnh cầu hôn trong phòng VIP trở nên lố bịch.
Giọng điệu bất mãn và chiếm hữu của Bùi Duật Niên, giống hệt lúc anh thấy tôi bị người khác tỏ tình.
Anh ôm ch/ặt eo tôi, hôn đi hôn lại không ngừng.
- Em đã có anh rồi, không được nhìn người khác.
Con người từng thiên vị tôi trong ký ức, giờ đã thay đổi đến mức không thể nhận ra.
Tôi cầm ly nước hắt thẳng vào mặt anh, giọt nước theo cằm Bùi Duật Niên nhỏ xuống mặt Khương Liễu.
- Mau đưa em gái ngọt ngào của anh đi đi, tôi sợ lát nữa cô ta cởi đồ thì bẩn mắt lắm.
Bùi Duật Niên luống cuống ôm Khương Liễu rời đi.
Hoặc nói chính x/á/c hơn là bị đám bạn xô đẩy đuổi cổ.
- Tôi tin hết lời, té ra lại là trò l/ừa đ/ảo. Chúng tôi thật sự tưởng hai người chỉ cãi nhau bình thường, còn giấu Lạc Sương giúp anh chuẩn bị cầu hôn.
- Giả nhân giả nghĩa, còn tìm học trưởng, té ra còn có cả 'lốp dự phòng' à? Tôi chưa biết trường nào dạy người ta làm tiểu tam đấy!
- Diễn trò này cho ai xem? Mau cút đi cùng tình nhân bé nhỏ của anh!
Chúng tôi chuyển sang phòng VIP khác.
Mấy người bạn áy náy xin lỗi tôi:
- Xin lỗi cậu.
- Bùi Duật Niên liên lạc bọn tôi chỉ nói làm cậu gi/ận, tụi mình đều tưởng chuyện nhỏ, nghĩ tình cảm mấy năm nay của hai người không dễ dàng nên mới giúp anh ta.
Tôi nâng ly chạm cùng họ:
- Không sao, mọi chuyện đã qua rồi, giờ nhìn rõ con người này cũng chưa muộn.
Vài chén rư/ợu vào, bạn hỏi tôi kế hoạch tiếp theo, liệu có rời đi không.
- Tôi thấy trong mấy tiểu thuyết đuổi vợ, nữ chính bị tổn thương tình cảm sẽ tránh xa gã đàn ông tệ bạc, đến nơi khác bắt đầu lại. Thế còn cậu?
Tôi thật sự suy nghĩ theo lời cô ấy, câu trả lời là không.
- Một thành phố rất lớn, thoát khỏi vòng bạn chung, c/ắt đ/ứt mọi liên lạc, nếu không cố ý thì thật sự rất khó gặp lại.
- Tôi sống ở thành phố này hơn 20 năm, tại sao phải từ bỏ tất cả vì một người đàn ông?
Không đáng.
Bùi Duật Niên cũng không quan trọng đến thế.
Dù anh ta với Khương Liễu là nhất thời tươi mới, hay rung động thoáng qua, hoặc chỉ là thương hại.
Anh có lập trường của anh, tôi có nguyên tắc của tôi, đ/á/nh mất bản thân để yêu người khác thật vô nghĩa.
Yêu đương là để làm vui lòng chính mình, không phải để chiều lòng ai.
Sắp đến kỳ nghỉ, tôi dồn hết tinh lực vào công việc.
Bùi Duật Niên dùng số lạ gọi vài lần, mỗi lần tôi vừa nghe giọng liền cúp máy.
Lại một đêm tăng ca muộn, tôi nhận điện thoại từ mẹ.
Bên kia hơi ồn ào, mẹ hỏi:
- Lạc Sương, con nói kỳ nghỉ Quốc Khánh sẽ dẫn bạn trai về thăm mẹ, vẫn đến chứ?
- Chia tay rồi, con về một mình.
Mẹ thở dài:
- Chia tay thì chia tay, con còn trẻ, sau này sẽ gặp người tốt hơn.
Nói xong bà dừng lại, như đang cân nhắc từ ngữ.
- Mẹ quen một chú, ông ấy cũng có con, đối xử với mẹ rất tốt, bọn mẹ định dịp Quốc Khánh sẽ mời khách ăn cơm.
- Hay con đừng đến trước đi, hoặc nếu con đồng ý, lúc đó cứ nói con là cháu gái mẹ, được không?
6.
Giọng mẹ hiếm hoi mang chút c/ầu x/in, cảm giác nóng rát nơi khóe mắt khiến tôi nghẹn lời.
Tôi gần như theo phản xạ tắt máy.
Khung chat hiện tin nhắn mới.
- Sao tự nhiên cúp máy? Có việc gì sao? Con nghĩ xong báo mẹ một tiếng nhé.
Sau khi block Bùi Duật Niên, tin nhắn ghim trên WeChat chỉ còn mẹ.
Tôi nhìn avatar đó rất lâu, đến khi một giọt lệ rơi xuống màn hình.
- Vậy con không đến nữa, chúc mẹ hạnh phúc mới.
Trả lời xong, tôi bỏ ghim cuối cùng.
Mệt mỏi ập đến khiến tôi hoa mắt khi thấy Bùi Duật Niên dưới lầu.
Anh ta cầm đồ ăn đêm, bước nhanh về phía tôi.
- Lạc Sương, chúng ta nói chuyện được không?
Tôi im lặng nhìn anh ta.
- Buổi cầu hôn hôm đó anh nghiêm túc, anh không muốn chia tay em.
- Tối đó anh đưa Khương Liễu đến khách sạn xong, tự ở phòng riêng. Anh sợ xảy ra chuyện nên không dám rời đi.
Nói những lời này, Bùi Duật Niên ánh mắt chuyên chú, giọng dịu dàng pha chút ngậm ngùi.
Trước đây mỗi lần chúng tôi xuất hiện cùng nhau, bạn bè đều nói ánh mắt Bùi Duật Niên nhìn tôi tràn đầy yêu thương.
Bốn năm đại học, cuộc sống của tôi ngoài học hành chỉ toàn làm thêm.
Bùi Duật Niên trong trường khá nổi tiếng: giàu có, đẹp trai, tính khí không tốt.