「Căng thẳng thế này chẳng có lợi gì cho em đâu.」
Tần Sương cảm thấy tim mình như bị những mảnh thủy tinh đ/âm vào. Cô nhớ lại ngày trước khi Lương Thiệu còn yêu mình, anh cũng từng dành cho cô sự thiên vị vô tận như thế.
「Bốn vệ sĩ ngoài biệt thự, có phải anh chuẩn bị cho em không?」
「Nếu em không đồng ý, anh sẽ bắt họ lôi em đến bệ/nh viện ph/á th/ai.」
Lương Thiệu nghịch lon nước ngọt trên tay, không đáp. Tần Sương cầm lấy tờ thỏa thuận, 「Em hiểu rồi…」
19
Khi tỉnh dậy, ý thức dần hồi phục, tôi cảm thấy như trời sập.
Đêm qua mình đã nói những gì thế này…
Những mảnh ký ức trần trụi hiện lên trong đầu. Da đầu căng cứng vì ngượng ngùng.
Vừa đ/á/nh răng rửa mặt xong thì dì giúp việc cũng dọn xong bữa sáng rời đi. Lương Diên Sinh bước ra từ phòng làm việc.
Anh kéo ghế ngồi xuống bàn ăn.
「Tỉnh rồi?」
Tôi lễ phép chào: 「Anh cả, chào buổi sáng…」
Anh gật đầu, 「Ngồi ăn đi.」
Tôi định đi vòng qua anh để ngồi phía bên kia. Nhưng không hiểu sao chân đột nhiên mềm nhũn.
Trước khi ngã, Lương Diên Sinh đã đỡ lấy eo tôi, ấn tôi ngồi lên đùi anh.
「Không ổn à?」
Tôi ôm cổ anh nhưng không dám nhìn thẳng. 「Chỉ là… chân hơi mỏi…」
「Vậy tối nay nghỉ sớm.」
「Vâng.」
Câu chuyện kết thúc, anh vẫn chưa có ý định buông tôi ra. Tôi chớp mắt liên hồi, giọng nhỏ như muỗi:
「Anh… cứ nhìn em làm gì thế…」
Lương Diên Sinh xiên nửa quả cà chua bi đưa lên miệng tôi.
「Xem em có điều gì muốn nói với anh không.」
Lời cảnh báo đêm qua của anh vẫn còn văng vẳng bên tai. 【Sáng mai tỉnh rư/ợu, em sẽ không còn đường lui.】
Tôi cắn miếng cà chua, cố nghĩ ra câu hỏi cho qua chuyện: 「Tối nay… anh có về ăn cơm không?」
Khuôn mặt đàn ông phóng to trước mắt. Một nụ hôn đáp xuống khóe môi.
Tay tôi vô thức bám ch/ặt vai áo sơ mi anh. Mãi lâu sau, Lương Diên Sinh mới buông ra.
「Anh sẽ về sớm, đợi anh.」
「Ừm…」
20
Ban ngày, tôi buồn chán nằm dài trên sofa gọi video cho bạn thân.
「Thật sự không biết nên cư xử với anh ấy thế nào…」
Bạn thân nhíu mày: 「Có gì mà lăn tăn chứ? Rõ ràng Lương Diên Sinh thích em mà. Trước đây chỉ vì em là bạn gái của em trai nên anh ấy mới phải giữ khoảng cách thôi.」
「Hơn nữa, anh ấy đúng là mẫu người lý tưởng của em, chẳng phải hoàn hảo sao!」
「Cuộc hôn nhân này đã là điều may mắn trong bất hạnh rồi đó.」
Lương Diên Sinh thích tôi?
Kết luận này khiến tôi sững người. Suy nghĩ một lúc, tôi quyết định thăm dò anh vào tối nay.
21
Chiều hôm ấy, sau giấc ngủ trưa, tôi cảm thấy buồn chán nên mang theo đồ ăn nhẹ dì giúp việc chuẩn bị. Chọn chiếc xe ít đắt tiền nhất trong garage của Lương Diên Sinh, tôi lái đến công ty tìm anh.
Vừa mới có bằng lái, tôi lái hết sức cẩn thận. Bên cạnh chỗ đỗ là chiếc xe thể thao màu sắc bắt mắt. Trông quen quen nhưng tôi không nghĩ nhiều.
Thang máy dừng ở tầng văn phòng Lương Diên Sinh. Cửa mở ra, tiếng bàn tán ồn ào chẳng khác gì chợ vỡ.
「Vừa nãy là tiểu Lương tổng đúng không?」
「Đúng vậy, hai người này không phải anh em sao? Sao không khí căng thế?」
「Tôi vừa đứng trong văn phòng chờ ký hợp đồng, tiểu Lương tổ đ/ập cửa xông vào rồi đuổi hết chúng tôi ra.」
Lương Thiệu đã trở về. Chiếc xe lúc nãy chính là của anh ta. Tôi chạy vội đến, đẩy cửa phòng làm việc.
Lương Thiệu ngồi chéo người trên bàn làm việc trước mặt Lương Diên Sinh, dáng vẻ lười nhác. Dưới bàn, tài liệu vung vãi khắp sàn.
Lương Thiệu liếc nhìn tôi: 「Tới rồi à.」
Lương Diên Sinh ngồi trên ghế xoay, nói nhỏ với tôi: 「Em về nhà trước đi.」
「Một lát nữa anh về với em.」
「Về làm gì.」
Lương Thiệu cười khẽ, 「Anh sợ cô ấy biết được ý đồ đê tiện không thể để lộ của mình sao, anh trai?」
Anh ta rút cây bút máy trong ống bút ra, gõ nhẹ vào lòng bàn tay.
「Trước khi đi, em đã dặn anh nhắn với Tần Tiện rằng em có chút việc gấp, hai ngày sau sẽ về cưới cô ấy ngay. Nếu có tình huống bất ngờ, anh tạm thời xử lý giúp em.」
「Còn anh, Lương Diên Sinh.」
「Anh là anh trai của em.」
「Anh không nói với cô ấy lời nào, còn ngủ với vị hôn thê của em.」
Tôi vô thức liếc nhìn Lương Diên Sinh. Anh thật sự chưa từng đề cập.
Lương Diên Sinh bình thản như đang nói sự thật hiển nhiên: 「Tần Tiện là vợ hợp pháp của anh.」
Câu nói này châm ngòi cho Lương Thiệu, hai tay anh ta nắm ch/ặt cổ áo anh: 「Cô ấy đáng lẽ là của em!」
Bảo vệ đứng ngoài cửa định xông vào, nhưng bị Lương Diên Sinh giơ tay ngăn lại. Tôi vội vàng kéo Lương Thiệu ra: 「Lương Thiệu, anh đi/ên rồi sao?」
「Anh không có tư cách đến đây gây rối. Người vắng mặt trong hôn lễ là anh.」
「Hơn nữa, tôi rất mừng vì đã không kết hôn với anh.」
「Tôi không thích anh, không, phải nói là gh/ét anh. Cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ chỉ toàn hỗn độn, cuối cùng không ai được yên ổn.」
Đột nhiên anh ta buông tay xuống: 「Tần Tiện.」
「Em thật sự không thể tha thứ cho anh sao?」
Lương Thiệu không thể hiểu vì sao tôi lại bài xích anh ta đến thế. Ba năm trước, quán cà phê hôm ấy - khi anh ta và Tần Sương đến gặp tôi - không phải là dấu chấm hết.
Suốt thời gian dài sau đó, tôi buộc phải chứng kiến từng chi tiết trong mối qu/an h/ệ của họ.
「Chị, chụp giúp bọn em một tấm nhé?」
「Chị, nói giùm em với Lương Thiệu đi, lúc nãy có cô gái xin anh ấy wechat mà anh ấy còn cười với người ta, thật quá đáng.」
「Chị ơi, em nói nhé, nhớ giữ bí mật giùm em, tối qua em và Lương Thiệu ra ngoài thuê phòng rồi…」
Với tôi, mỗi lần như thế đều giống như vết thương vừa kéo da non lại bị x/é toạc. Lâu dần, nó trở thành vết s/ẹo vĩnh viễn không bao giờ biến mất.
Bây giờ tôi đã không còn thích Lương Thiệu nữa. Nhưng mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn cảm thấy buồn nôn và phản cảm một cách bản năng.
22
Lương Thiệu bỏ đi. Văn phòng chỉ còn lại tôi và Lương Diên Sinh. Tôi thở dài định nói gì đó thì cửa phòng ập mở.
「Sếp, tiểu Lương tổ dưới tầng lái xe đi/ên cuồ/ng đ/âm khắp nơi, giờ gặp t/ai n/ạn phải đưa vào viện rồi.」
Sắc mặt tôi biến đổi. Quay người chạy ra cửa.
Lương Diên Sinh nắm ch/ặt cổ tay tôi. Lần đầu tiên khuôn mặt bình thản của anh nhuốm màu cảm xúc: 「Em vẫn còn thích anh ta?」
Tôi gi/ật tay lại: 「Gì cơ?」
Giọng Lương Diên Sinh căng cứng: 「Đừng đi.」
Tôi sốt ruột: 「Không được, em phải đến bệ/nh viện ngay.」
Gi/ật khỏi tay anh, tôi lao vội khỏi công ty.