Tôi lãnh một quyền đ/ấm nhưng vẫn loạng choạng, đẩy đám đông chạy ra ngoài.
Tôi tìm thấy nàng bên bờ sông.
Lúc ấy, nàng đã cởi giày, đang bước xuống dòng nước. Tiếng khóc nức nở vương vấn trong gió đêm, thê lương vô cùng.
Cảm giác tội lỗi trào dâng ngập tràn tim ta.
Nàng chỉ là một tiểu cô nương, một mình lên kinh tìm vị hôn phu, nào ngờ kết cục lại ra nông nỗi này.
Ta c/ăm gh/ét chính mình.
Nhưng ta thực sự không thể nhớ nổi, tất cả chuyện này đã xảy ra thế nào.
Ta lao tới kéo nàng lại, để mặc nàng vừa khóc vừa đ/ấm đ/á tới tấp.
Cuối cùng, cả hai đều kiệt sức.
Ta cúi đầu không dám nhìn nàng.
"Như Uyên, ta đã không còn xứng với nàng nữa."
Trong không khí ch*t lặng, ta thốt lên lời hứa: "Nhưng ta sẽ đối xử tốt với nàng cả đời, như em gái ruột thịt."
Cuối cùng, nàng cũng gật đầu trong nước mắt.
Nhưng trong lòng ta vẫn không ng/uôi day dứt.
Cho tới khi sống mờ mịt, thành thân với Vu Thanh Yến, vẫn u uất không vui.
7
Ta không biết phải đối diện với nàng thế nào.
Cùng ta, nàng đã phản bội Kỷ Như Uyên.
Huống chi ngày xảy ra sự việc ấy lại là ở trang việc nhà nàng, khiến ta không thể không nghi ngờ.
Trong lòng vẫn tồn tại một cái hố sâu ngăn cách, khiến ta luôn dè chừng với nàng.
Không lâu sau, ta đỗ Tú tài.
Tiếp đó là Cử nhân.
Ta thực hiện đúng lời hứa, phần lớn bạc ki/ếm được đều đưa cho Như Uyên, m/ua cho nàng một tòa biệt viện khác.
Cùng lúc đó, Vu Thanh Yến vì đêm ấy mà có th/ai.
Thấy ta đối xử tốt với Như Uyên, nàng liền lớn tiếng cãi vã.
"Ngươi không xứng làm cha!"
Trong lúc nóng gi/ận, ta buột miệng: "Đứa bé vốn không nên xuất hiện!"
Vừa thốt lời, cả hai đều sững người.
Nhưng nước đã đổ khó hốt.
Dù ta có xin lỗi thế nào, Vu Thanh Yến vẫn khắc sâu câu nói ấy vào lòng.
Sau khi sinh con, nàng chẳng thèm nhìn cũng không chăm sóc.
Trái lại càng chú tâm vào việc kinh doanh.
Trinh Nhi lúc nhỏ là đứa trẻ cực kỳ khó nuôi.
Hễ không bế là khóc thét, không rời người được một khắc.
Ta phải ôn thi, vừa bế con vừa không thể tập trung đọc sách.
Mẫu thân tuổi đã cao, ta cũng không yên tâm giao con cho vú nuôi bên ngoài.
Lúc này, Như Uyên thấy không đành lòng, chủ động ngỏ ý giúp ta chăm con.
Một cô gái chưa xuất giá, ta vốn không đồng ý.
Nhưng Trinh Nhi lại rất quấn nàng, đành tạm để vậy.
Có vài lần Vu Thanh Yến trở về, từ xa nhìn thấy cảnh ta ngồi đọc sách, Như Uyên bế con trong sân, nàng chỉ im lặng quay đi.
Ta đứng dậy định gọi, nàng đã ngoảnh mặt bỏ đi.
Về sau, nàng còn thường xuyên ở lại phủ Vu gia.
Mẫu thân phàn nàn: "Con đâu phải rể ghép, lẽ nào phải tới phủ họ Vu sống chung với nàng?"
Ta trầm giọng: "Mẹ, xin đừng nói x/ấu nàng trước mặt con nữa."
Mẫu thân nghẹn lời, nhưng cũng đành ngậm miệng.
Khi ta hoàn thành kỳ thi, cũng là lúc tỉnh ngộ.
Sự đã rồi, chúng ta đã là vợ chồng.
Lẽ nào cứ tiếp tục lạnh nhạt như thế mãi sao?
Lần trước nàng về, vì vừa sinh xong đã bôn ba bên ngoài, người g/ầy đi nhiều.
Ta chưa kịp hỏi, nàng đã quay lưng bỏ đi.
Nhưng dù không trực tiếp chăm Trinh Nhi, nàng vẫn sắp xếp chu toàn từ ăn mặc đến nơi ở.
Người vốn không giỏi kim chỉ, nàng còn thêu cho con một chiếc túi nhỏ.
Đêm khuya, khi ta ôm Trinh Nhi ngủ, nhìn những đường kim lởm chởm, bỗng nhớ lại ngày xưa.
Chúng ta cũng từng có thời gian hòa thuận.
Có lẽ, nàng đã từng thực sự yêu ta.
Ngày ta tới phủ Vu tạ tội, trời quang mây tạnh.
Vào tới sảnh đường mới biết, nhạc phụ đã ngã bệ/nh từ lâu.
Ta sửng sốt quay sang nhìn Vu Thanh Yến đứng bên cạnh.
Trên mặt nàng vẫn còn vệt nước mắt chưa khô.
Nhạc phụ thở yếu ớt, nhưng khi thấy ta lại trợn mắt lên.
Ta vội quỳ xuống đất, cúi người lắng nghe.
Ông nói: "Ngươi dám đối xử không tốt với con gái ta, lão tử dù có thành m/a cũng không tha cho ngươi!"
Vu Thanh Yến không nhịn nổi bật khóc nức nở.
Nhạc phụ r/un r/ẩy giơ tay đón lấy roj mây ta đưa, yếu ớt quất ta hai cái.
Lòng ta ngập tràn hổ thẹn.
8
Hóa ra những ngày qua, Vu Thanh Yến không phải hờn dỗi, mà ngày ngày chăm lo công việc kinh doanh nhạc phụ để lại, tối về lại phủ chăm sóc ông.
Ta làm con rể, không những không phụng dưỡng mà còn sinh khí với con gái ông.
Cuối cùng, trong vòng tay an ủi của ta, người vợ lần đầu tiên tựa vào lòng.
Ta sững người không dám tin.
Rồi run run giơ tay ôm lấy nàng.
Không lâu sau, dưới sự chăm sóc của ta và Vu Thanh Yến, nhạc phụ qu/a đ/ời.
Còn ta thì đậu Tiến sĩ.
Từ ngày đó, qu/an h/ệ giữa ta và Vu Thanh Yến dần hòa dịu.
Chỉ là khi về phủ muốn bế Trinh Nhi, thấy con né tránh bàn tay nàng, mặt nàng thoáng nét buồn.
Ta an ủi: "Con còn nhỏ, lớn lên chút sẽ đỡ thôi."
Trong thời gian này, chúng ta có thêm Châu Nhi.
Lần này không còn bất ngờ, cả hai đều vui mừng khôn xiết.
Thấp thoáng đâu đó, ta thấy được hạnh phúc mà trước đây trong những giấc mơ nửa đêm, ta không dám mong nhưng lại âm thầm khát khao.
Vốn dĩ hạnh phúc ấy đã trong tầm tay.
Nhưng khi Châu Nhi được nửa tuổi, Vu Thanh Yến đột nhiên bảo ta, nàng đã tra ra kẻ nào hạ đ/ộc chúng ta đêm đó.
Nhưng ngay ngày hôm sau khi dẫn ta đi xem mặt kẻ đó, Kỷ Như Uyên đã dẫn hắn tới cửa.
Nàng e thẹn cúi đầu: "Ninh An ca ca, tiểu muội đã có người trong lòng."
Đầu óc ta hỗn lo/ạn, vừa có ánh mắt mong chờ đầy bất an của Vu Thanh Yến, vừa có nước mắt của Kỷ Như Uyên.
Cuối cùng, ta thản nhiên hỏi: "Hắn là người đâu?"
Người đàn ông kia đáp: "Người Tây Bắc, từng tham gia quân ngũ, vì bị thương nên giải ngũ về quê."
Ta nhắm mắt, tiếp tục hỏi: "Vào kinh từ khi nào?"
Kỷ Như Uyên nhanh nhảu: "Mới tới hôm trước, tiểu muội suýt bị ngựa đ/âm trên phố Tây Thành, may được Ứng công tử c/ứu giúp."
Ta thở phào nhẹ nhõm, bảo họ lui ra trước.
Lúc này ta đã làm quan ngũ phẩm, bổng lộc không ít.
Tối đó, ta thất vọng nhìn Vu Thanh Yến.
"Nghe nói dạo này nàng mở hiệu buôn mới ở Tây Thành."
Dưới ánh mắt chất vấn của ta, nàng trước tiên r/un r/ẩy không thôi.
Rồi như buông xuôi, mặt mày vô h/ồn.
"Cứ cho là ta gh/en gh/ét Kỷ Như Uyên đi."
Ta định nói thêm điều gì.