「Mẹ, để con làm cho.」
「Con không đủ sức đâu, làm rơi bát thì khốn.」
Bà cắn răng bê thùng giấy, bước qua ngưỡng cửa thì trượt chân, cả người ngã ngửa ra sau.
Thùng giấy văng khỏi tay, đ/ập xuống đất, tiếng sứ vỡ vang lên chát chúa.
Trong mưa, bà ngồi bệt trên nền đất lẫn bùn cát, không chịu đứng dậy.
Tôi chạy đến đỡ bà dậy, nhưng thấy bà đang lặng lẽ nhặt từng mảnh vỡ. Nước mưa hòa lẫn nước mắt rơi xuống mu bàn tay g/ầy guộc.
「Đây là của hồi môn bà ngoại cho mẹ...」
Giọng bà nhẹ như gió thoảng, suýt bị tiếng mưa nuốt chửng: 「Người xưa bảo đồ này giữ được hòa khí vợ chồng, bách niên giai lão.」
Tôi kéo bà đứng dậy, ôm ch/ặt lấy người g/ầy guộc.
Vai bà run nhẹ, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Bà vội lau mặt, gượng cười nói với tôi: 「Vỡ cũng tốt.」
「Cái cũ không đi, cái mới không đến.」
Nhưng tôi hiểu, có những thứ một khi đã vỡ vụn, thì chẳng thể nào hàn gắn.
3
Mùa hè năm đậu đại học, tôi quyết định một việc.
Mẹ tưởng tôi chỉ chăm học, không biết sâu trong lòng tôi đang ch/áy ngọn lửa quyết tâm.
Tôi phải tìm cho mẹ một chỗ dựa đáng tin cậy, trước khi cuộc đời khuất phục bà hoàn toàn.
Không phải để thay thế cha, mà là tìm một người có thể sánh vai cùng mẹ, một người sẽ chìa tay đỡ mẹ khi vấp ngã, chứ không đứng ngoài chỉ trỏ.
Đối tượng tôi chọn là Lâm Kiến Quốc, người tôi gọi là chú Lâm.
Chú Lâm là bạn học cấp ba của mẹ, vợ mất cách đây năm năm vì bệ/nh, không con cái.
Chú mở cửa hàng ngũ kim gần nhà, tuy nhỏ nhưng kinh doanh ổn định.
Quan trọng nhất là ánh mắt chú nhìn mẹ tôi rất khác.
Không phải thương hại, mà là sự trân trọng khẽ khàng.
Chú Lâm mỗi tuần đến quán ba lần, luôn ngồi bàn cạnh cửa sổ, gọi y nguyên hai món.
Thịt xào chua ngọt với canh rong biển trứng.
Ăn xong, chú thường ngồi lặng yên ngắm nhìn lưng mẹ tôi tất bật sau quầy, rồi khẽ chèn thêm tiền dưới hóa đơn.
Lần đầu phát hiện bí mật này là năm tôi học lớp 10.
Sau khi chú Lâm rời đi, tôi thu dọn bàn và phát hiện dưới đáy bát có hai tờ năm mươi tệ, trong khi tiền ăn chỉ mười lăm.
「Mẹ ơi, chú Lâm trả thừa tiền.」
Tôi cầm tiền vào bếp nói với mẹ.
Mẹ nghe xong gi/ật mình, vội lau tay chạy theo nhưng chú Lâm đã đi xa.
Lần sau chú đến, mẹ cương quyết trả lại tiền.
「Hôm trước anh trả thừa.」
Bà nói.
Chú Lâm khoát tay, giọng điềm đạm: 「Cứ coi như tôi gửi trước, lần sau tính thiếu cũng được.」
Chuyện này lặp lại không biết bao lần.
Khi thì thừa hai mươi, lúc lại năm mươi.
Mẹ tôi luôn ghi chép cẩn thận, nói sẽ trả lại một ngày, nhưng tôi biết chú Lâm chẳng bao giờ đòi.
Kỳ nghỉ hè năm nhất, tôi bắt đầu phụ mẹ trong quán.
Điều này cho tôi thêm cơ hội quan sát chú Lâm, và càng khẳng định đây là nhân tuyển phù hợp.
Chú hiền lành, kiên nhẫn, khách hàng nào cũng khen chú thật thà.
Hơn nữa, mỗi lần nói chuyện với mẹ, chú luôn chăm chú lắng nghe, không như số khách liếc ngang liếc dọc, thiếu tập trung.
Nhưng tôi phát hiện một vấn đề: chú Lâm quá nhút nhát.
Ba năm đến ăn, ngoài gọi món và tính tiền, chú gần như chẳng trò chuyện gì với mẹ.
Vậy là cần một người đẩy họ tiến lên.
Tôi chọn tối thứ Sáu để hành động.
Chú Lâm như thường lệ ngồi cạnh cửa sổ, vừa nhấp ngụm trà thì tôi "vô tình" mang lon cola đi ngang, khéo léo làm đổ nửa lon lên áo chú.
「Xin lỗi chú! Xin lỗi chú ạ!」
Tôi liên tục xin lỗi, giọng đủ lớn để cả quán nghe thấy, rồi hô to: 「Mẹ ơi, chú Lâm bị dính đồ uống vào áo rồi!」
Mẹ từ bếp chạy vội ra, thấy vệt nước loang trên vạt áo chú Lâm, vội vàng lấy khăn sạch.
「Con bé hậu đậu quá, làm phiền anh rồi.」
Vừa xin lỗi, mẹ vừa giúp chú Lâm lau áo.
Những ngón tay họ chạm nhau thoáng qua, tai chú Lâm đỏ ửng lên trông thấy.
「Không sao không sao, đúng lúc cái áo này cần giặt.」
Chú Lâm ấp úng đáp.
Hôm sau, tôi "tình cờ" đi ngang cửa hàng ngũ kim.
Chú Lâm đang xếp lại giá hàng trước cửa, thấy tôi hơi ngạc nhiên.
「Chào chú Lâm, mẹ cháu bảo muốn m/ua vài cái chảo mới, chú giới thiệu giúp ạ?」
Tôi bịa ra cái cớ.
Nghe vậy, mắt chú Lâm bỗng sáng lên: 「Được chứ! Chú vừa nhập mẻ chảo chống dính chất lượng lắm.」
Chú nhiệt tình giới thiệu đặc điểm từng loại, cuối cùng ngập ngừng hỏi: 「Mẹ cháu thích màu gì?」
「Mẹ cháu thích màu đỏ, bảo nhìn vui mắt.」
Tôi đáp.
Thực ra mẹ chưa từng nói thích màu gì, mọi thứ bà dùng đều chỉ cần thiết thực.
Nhưng tôi biết, mỗi lần thấy váy áo màu đỏ, mẹ đều dừng chân ngắm nhìn.
Chú Lâm gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ.
Tuần sau khi đến quán, chú mang theo hộp quà bọc chỉn chu.
「Bạn tặng máy massage lưng, chú dùng không hết.」
Chú đưa hộp cho mẹ, giọng nhỏ nhẹ: 「Nghe nói em hay đ/au lưng.」
「Sao được ạ, đắt tiền lắm.」
Mẹ từ chối.
「Để không cũng phí.」
「Nếu em cảm thấy ngại, lần sau anh đến ăn em cho thêm thịt là được.」
Chú Lâm kiên quyết đưa, mẹ đành nhận.
Tối hôm đó đóng cửa quán, mẹ mở hộp quà.
Máy massage còn nguyên tem, sách hướng dẫn xếp ngay ngắn.
Và chiếc máy ấy có màu đỏ rực.
Mẹ ngồi thừ trên ghế, nhìn chằm chằm vào món quà, khóe môi nở nụ cười nhẹ.
4
Đúng lúc tôi tưởng mọi chuyện sẽ thuận buồm xuôi gió, cha tôi xuất hiện.
Đó là chiều thứ Bảy nắng đẹp, quán có ba bàn khách.
Tiếng phanh gấp chói tai vang lên ngoài cửa, chiếc BMW đen dừng phịch bên lề, cha tôi bước ra từ ghế lái.
Ba năm không gặp, ông b/éo hơn, bụng phệ lộ rõ.
Áo sơ mi hàng hiệu, quần âu, đồng hồ vàng lấp lánh dưới nắng.
Ông đứng trước cửa, mắt lướt qua quán ăn chật chội, cau mày.
「Vân, chúng ta nói chuyện.」